
y như bay xuống, khuôn
mặt bỗng chốc tối sầm. Chỉ hai, ba bước đã đi đến trước mặt cô, ôm lấy eo nhỏ của
cô hướng vào trong ngực, lớn tiếng quát: “Nguyễn Miên Miên, em đang làm cái gì
vậy? Chạy nhanh như vậy, em muốn lấy mạng của anh hay sao?”
Cô le lưỡi nhỏ giọng
xin lỗi: “Đâu có, anh hai…”
Anh ôm lấy cô cùng
ngồi lên ghế sofa, không có ý định buông cô ra: “Nói đi, sáng sớm đã có chuyện
gì mà gấp gáp thế?”
Cô đắc ý huơ huơ
chiếc nhẫn trên tay mình trước mặt anh, cười nói: “Anh hai à, anh muốn cầu hôn
với em phải không?”
Anh cười nhạo một
tiếng: “Anh cưới em mà còn cần phải cầu hôn sao? Em không phải đã sớm là người
của anh rồi sao!” Đang lúc nói chuyện, cái đuôi tự mãn của người nào đó đã quẫy
tít thò lò lên rồi cơ đấy.
Cô tức giận vô
cùng, nhất là khi nhìn thấy kiểu nói chuyện như – đúng – rồi này của anh thì lại
càng tức giận hơn. Hung hăng tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đặt vào lòng bàn tay
anh: “Em, không cần gả cho anh!”
Nhưng anh chẳng phật
lòng chút nào, liếc nhìn cô, có chút ngạo mạn mà nói: “Anh có nói là anh muốn
cưới em sao?”
“Anh…” Người đàn
ông này quá đáng lắm rồi nhé, đúng là muốn khiến cô tức chết đây mà >”<.
Ngay cả việc hôn nhân đại sự nhất đời con gái cũng biến cô thành kẻ mặt dày đi
cầu xin người ta lấy mình. Trong lòng cô uất ức vô cùng, thật sự không có công
bằng tồn tại trên đời mà, thế là bao nhiêu nỗi ấm ức của cô cùng với nước mắt
đã ào ạt tuôn ra như suối.
Anh như bị dọa cho
sợ, lập tức luống cuống tay chân giúp cô lau mắt. Nhưng cô căn bản không có dấu
hiệu muốn dừng lại, anh ảo não một tiếng: “Đừng mà… Miên Miên.. Là anh sai rồi,
em đừng khóc nữa, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là anh đang bắt nạt em đấy!”
Nghe vậy, cô càng
khóc to hơn: “Oa oa oa… Anh chính là đang bắt nạt em… Oa oa… Em không cần gả
cho anh… Oa oa… Em ghét anh, em không muốn gả cho anh!”
Anh tối sầm mặt lại,
nâng khuôn mặt của cô lên, lớn tiếng chất vấn: “Vậy em muốn gả cho ai?”
“Oa oa…” Cô càng
khóc càng to, “Em không muốn gả cho anh… Oa oa… Anh chỉ biết bắt nạt em, còn
hung dữ với em… Oa oa…” Trong thoáng chốc, khuôn mặt đang tối sầm của anh cũng
bình tĩnh trở lại được.
“Nào nào, đừng khóc
nữa…” Anh ôm lấy lưng cô vào lòng, thanh âm mềm mại an ủi.
Cô không chịu, tiếp
tục khóc, khóc càng to hơn.
Anh không có cách
nào khác, chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Quả bóng nhỏ, em đừng khóc nữa có được
không? Anh sai rồi, là anh đã nhận sai rồi còn không được sao?”
Cô không thèm để ý
tới, lại khóc to hơn nữa.
“Em rốt cuộc muốn
như thế nào?” Anh không còn kiên nhẫn nữa, cáu kỉnh quát.
Dĩ nhiên, đáp lại
anh là một tiếng khóc đến kinh thiên động địa: “Oa… Anh lại còn hung dữ với
em…”
Có lẽ là tiếng khóc
của cô đã làm kinh động đến vú Lâm. Vú từ phòng bếp vội vàng chạy ra, nhìn cô
khóc đến lê hoa đái vũ, vô cùng đau lòng, ôm lấy cô hướng phía anh mà rống lên:
“Thiếu gia, cậu đã lớn đến từng này tuổi mà sao vẫn còn muốn chấp nhặt với cô
bé! Còn nữa, hiện tại Miên Miên đang mang thai, có thể chịu được cậu đối xử như
vậy sao! Miên Miên, đi cùng vú Lâm đi, không cần ở nơi này làm chướng mắt người
khác!” Nói xong, bà đỡ lấy cô rời đi.
Anh nghiến răng
nghiến lợi, thần sắc biến hóa không ngừng, cuối cùng phủi phủi ống tay áo, sải
bước đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dánh anh
biến mất sau cánh cửa, cô lại òa khóc. Tên xú nam nhân này, không biết đường đi
an ủi cô giờ lại còn bỏ cô mà đi mất. (xú nam nhân = đàn ông thối ^^)
Vú Lâm đỡ cô ngồi
xuống ghế salon, xoay người lại đưa cho cô một ly sữa nóng hổi, sau khi đợi cô
uống xong mới mở miệng hỏi: “Miên Miên này, hôm qua con cùng thiếu gia chẳng phải
là rất tốt hay sao, sao hôm nay mới sáng ra đã cãi nhau rồi?”
Cô mím môi trả lời:
“Ai bảo anh ấy bắt nạt con. Muốn cưới người ta mà không thèm cầu hôn lấy câu
nào, trực tiếp đeo nhẫn cho con! Hừ, chẳng lẽ anh ấy không hiểu được cả đời người
con gái mong chờ nhất là giây phút được cầu hôn và kết hôn hay sao? Anh ấy…Oa
oa oa…”
Nét mặt già nua của
vú Lâm như có chút sững sờ nhìn cô, thật sâu sau mới lắp bắp mở miệng: “Chỉ vì
chuyện nhỏ này?”
“Cái gì mà chuyện
nhỏ này chứ? Đây là đại sự cả đời đó nha, vú Lâm, bà cũng không phải là không
biết đối với con gái việc này quan trọng đến nhường nào a…”
“Miên Miên, con có
đói bụng không?” Vú Lâm đột nhiên cắt ngang lời ca thán của cô.
Đúng là qua mấy việc
cô lại quên mất việc quan trọng nhất. Lúc ban đầu cô rời giường không phải là
vì muốn cho cục cưng của cô ăn no hay sao, sao cô lại quên được nhỉ? Sờ sờ bụng,
nước mắt của cô cuối cùng cũng ngừng rơi, kéo cánh tay của vú Lâm, làm nũng
nói: “Vú Lâm, con muốn ăn ô mai táo mèo…”
Vú Lâm nghe vậy,
yêu thương xoa đầu cô, khẽ lắc đầu một cái rồi đi vào phòng bếp.
*****************
Đường ranh giới của phụ nữ có thai hay cau có *****************
Buổi tối, cô nằm một
mình trên giường, vui vẻ đọc sách, ngay cả việc anh vào phòng lúc nào, cô cũng
không phát hiện ra.
“Miên Miên…” Con muỗi
vo ve bên cạnh, không quan tâm!
“Miên Miên…” Ở đâu
lại bay ra con ruồi nữa, ghét!
Tha