
cầu thang.
Sau khi
Y Dương rời đi, trong trường trở nên trống vắng lạ thường. Trải qua mấy ngày
hồn lìa khỏi xác, tôi là người cuối cùng dọn ra khỏi ký túc xá. Chuyển ra khỏi
trường nhưng tôi không chuyển về nhà mà thuê một phòng bên ngoài để ở.
Hứa Y
Nam, anh trai tôi mới kết hôn. Nghĩ chuyển về nhà, cả ngày sẽ phải ra đụng chạm
vào với chị dâu mới, tôi cũng ngại. Huống hồ tính cách tôi hiếu động, luôn tay
luôn chân, không chịu được sự bó buộc.
Đối với
việc tôi thuê nhà sống ở ngoài, bố mẹ tôi không nói gì nhiều, con gái lớn rồi,
chỉ cần không xảy ra chuyện động trời thì có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai
bảo tôi có phúc, có được hai bậc sinh thành tuyệt vời như thế.
Sau khi
chuyển khỏi ký túc xá của trường, tôi tự cho phép mình “biến mất”, không tin
nhắn, không gọi điện, ngay cả địa chỉ chỗ tôi ở cũng chỉ có một mình cô bạn Mỹ
Tuệ biết. Chuyển ra khỏi trường đã lâu, tôi vẫn chưa có ý định đi tìm việc.
Tôi vẫn
ngày ngày nhớ đến Y Dương, khiến ký ức được bồi đắp từ ngày ngày qua ngày khác.
Tôi phát hiện tinh thần mình ngày càng sa sút, cả ngày chẳng có việc gì ngoài
việc đứng ngây người trước cửa sổ nhìn lên bầu trời, thật không biết phải làm
thế nào để vượt qua những ngày sắp tới đây, giống như linh hồn đã thoát khỏi
thể xác, chu du khắp bốn phương. Tôi nghĩ không ra, sau khi phần hồn rời khỏi
cơ thể thì sẽ phải tiếp tục sống như thế nào trên thế giới này. Y Dương nói lời
chia tay dễ dàng làm sao, chỉ hai chữ ngắn gọn mà khiến tôi cả nửa tháng nay
giống như linh hồn lang thang, không có nơi quay về.
Tháng
Sáu ảm đạm, tôi rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần.
Tôi cho rằng nhổ rễ bồ công anh khỏi
đất, cây sẽ chết, nhưng không ngờ rằng nước lại có thể giúp nó tái sinh. Thượng
Đế rất tài tình, mỗi sinh mệnh đều có hai con đường sống, không đi đường này,
thì có thể đi đường khác. Vì vậy, không có Y Dương, tôi vẫn có thể có một khởi
đầu mới.
Có một
câu nói rất đúng “sống không bằng chết”, những ký ức đó thực sự đang khiến tôi
sống không bằng chết. Sáng sớm hôm nay, mặt trời còn chưa lên cao, tôi đã nghe
thấy tiếng gõ cửa, tôi nhìn lên đồng hồ trên đầu giường, còn chưa tới sáu giờ.
Cho là ảo giác, tôi lại kéo chăn trùm kín đầu, ngủ tiếp. Vừa mới thiu thiu tiếp
tục giấc mơ còn đang dang dở thì lại nghe tiếng gõ càng lúc càng rõ.
Tôi
miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở chui ra khỏi giường, ra mở cửa. Mỹ Tuệ bước vào
phòng trước, tôi theo sau.
“Gọi di
động cho cậu cũng không được, gọi máy bàn cũng không được. Cái đồ điên này, cậu
định chơi trò mất tích đấy à?” Cô ấy như một bà già lắm điều, miệng không ngừng
cằn nhằn.
Nha đầu
này không biết sáng sớm đã trúng phải gió gì, vô duyên vô cớ diện nguyên cả bộ
đồng phục công sở, biến thành một cô nhân viên công chức.
Tôi bỏ
dép, leo lên giường ngủ tiếp, mặc kệ Mỹ Tuệ.
Đột
nhiên âm thanh chói tai khiến tôi phải vội vã ngồi bật dậy như một thây ma đội
mồ. Điên rồi, nha đầu này chắc chắn là điên rồi! Sao tự nhiên lại mang đồng hồ
báo thức áp vào tai tôi? Đôi tai đáng thương, thính giác đáng thương của tôi!
Giống như có vô số con chim khách không ngừng lượn vòng quanh tai, đúng thế,
tôi chắc chắn chúng là chim khách chứ không phải là những con quạ.
Cô ấy
ngồi ghé lên giường, bắt đầu lay người tôi. May mà tôi không phải hàng mã, nếu
không bị lắc như vậy thì đã tiêu đời sớm rồi. Giữa chừng (đường) chết yểu không
nói, ngay cả có chết cũng rất khó coi. Người biết mình sắp chết nhưng lại không
thể nói lời trăng trối đều có cái dáng vẻ như thế.
Tôi cúi
gằm mặt, còn dáng vẻ thì rất khổ sở, rầu rĩ, đôi mắt cứ díu cả lại hệt như mắt
con mèo đang ngái ngủ. Thực sự, bởi vì những ngày gần đây tôi đã quen việc cứ
ngủ cho tới khi không ngủ nổi nữa mà tự tỉnh dậy, ham ngủ đến mức có ai cho
tiền tôi cũng không màng. Tôi cho rằng cuộc sống của tôi hàng ngày chỉ còn mỗi
việc ngủ, nhất định phải ngủ, bởi vì chỉ có như vậy tôi mới có thể gặp được anh
ấy trong mộng.
“Hứa Y
Thần, cậu hãy nhìn cậu đi, chỉ vì cái tên khốn kiếp Y Dương ấy mà cậu biến
thành thế này? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, có đáng không?” Mỹ Tuệ
đã thực sự nổi điên. Mỹ Tuệ lớn tiếng mắng tôi, còn chỉ tay vào mặt tôi. Tôi bị
tiếng quát mắng sang sảng của cô ấy làm thức tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Chỉ cần
nghĩ lại những lời nói của cô ấy tôi lại càng cảm thấy bi thương. Có đáng
không? Ai cũng nói tôi không nên vì Y Dương, anh ta thật sự không xứng. Tôi lại
chỉ cho rằng anh ta đáng để tôi làm như vậy.
Có lẽ,
cũng có thể đáng, tôi bắt đầu không chắc chắn.
Mỹ Tuệ
liên tục liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, hình như cô ấy đang có việc
bận.
“Có
chuyện gì, cậu mau nói đi.” Tôi bình tĩnh lại, ngồi dựa vào đầu giường, lấy ra
một điếu thuốc lá Trung Nam Hải. Thấy cái gạt tàn đang đặt trên cửa sổ bèn vẩy
thẳng tàn thuốc xuống nền nhà. Thực sự tôi không nghiện thuốc lá, nếu không
phải là vì suy nghĩ quá nhiều về tên Y Dương xấu xa đó, tôi đã không hút thuốc.
Cho dù cả thế giới đều nói thuốc lá có hại cho sức khỏe thì tôi vẫn không thể
bỏ