Old school Swatch Watches
Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32572

Bình chọn: 9.5.00/10/57 lượt.

i, lần đầu tiên nhìn người khác

phái mà cô có cảm giác hơi thở gấp gáp. Vóc dáng anh rất cao, hẳn là

trên 1m83, so với comple màu tối có vẻ rất phù hợp.

“Thư ký Ngô, có chuyện gì?”, giọng nói

của anh trong bóng đêm yên tĩnh trầm thấp vang lên, dường như có điều gì đó khác lạ xẹt qua trong đáy lòng Hỷ Lạc.

Thư ký Ngô bị người kia gọi thì cung kính đáp lời. “Vị này chính là cảnh sát, xem ra chúng ta quá lo rồi.”

Người kia cười yếu ớt, duỗi tay hướng vị cảnh sát, “Lâm Hạo Sơ.”

Ba chữ đơn giản, Hỷ Lạc nghe rất rõ ràng, cô đương nhiên không biết Lâm Hạo Sơ là ai, ngơ ngác nhìn anh.

Vị cảnh sát kia hiển nhiên sửng sốt một

chút, lập tức vội vã đưa tay bắt lại “Chào ngài! Chào ngài! Tôi là Chu

Hiểu Diệp cảnh sát đồn công an Diêm Thành.”

Lâm Hạo Sơ gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Hỷ Lạc, “Cô muốn chúng tôi cho quá giang một đoạn đường không?”

Hỷ Lạc lấy lại tinh thần, nói lắp bắp,

“A, việc đó. . .” Cô không biết nên trả lời thế nào, mỹ sắc trước mặt là một chuyện, cũng không thể không có nguyên tắc, dù sao người này rốt

cuộc là ai cô cũng không biết. Lỡ như họ là đồng bọn thì sao?

Lâm Hạo Sơ kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô trả lời.

Hỷ Lạc gãi đầu, “Cái này … anh không phải là kẻ háo sắc chứ? Trên TV đều diễn như vậy, vài người hùa nhau lừa gạt một cô gái, sau đó đến cái nơi tối mù tối mịt rồi bắt cô gái luân phiên X….”

Thư Ký Ngô không đứng vững nổi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khóe miệng giật giật, cô à, cô giả ngu sao? Không

biết Lâm Hạo Sơ là ai?

Mặt Chu Hiểu Diệp cũng đầy vệt đen, anh ta hắng giọng, “E hèm… Cô không biết Lâm tiên sinh là ai hả?”

Hỷ Lạc thành thật lắc đầu, “Tôi cần biết sao?” Có phải anh là một người có tiếng tăm?

Lâm Hạo Sơ cười cười, “Cô không cần biết, biết tôi không phải người xấu là tốt rồi. Cô đi đâu, chúng tôi giúp cô, một mình cô như vậy trên đường rất dễ gặp phải người xấu.”

Hỷ Lạc nhìn người cảnh sát bên cạnh đối

với Lâm Hạo Sơ dường như cũng rất cung kính, tuy rằng cô vẫn không biết

Lâm Hạo Sơ là ai nhưng là không tiện nói nhiều, vội vã khom lưng cúi

đầu, ” Cảm ơn anh, anh ngàn vạn lần đừng là người xấu nha, tôi là người

nhát gan, cũng sợ đau, mà…cũng không có tiền, nếu các anh muốn gạt người thì tìm sai đối tượng rồi.”

Lâm Hạo Sơ trong mắt có ý cười , “Lên xe đi.”

Khóe miệng của thư ký Ngô và Chu Hiểu

Diệp càng co giật hơn, dám ngang nhiên nghi ngờ vấn đề nhân phẩm của

nhân viên công vụ quốc gia. Tần Hỷ Lạc tiểu thư, cô thực sự là rất

tuyệt.

Ngồi trong xe, Hỷ Lạc len lén nhìn Lâm

Hạo Sơ bên cạnh, khuỷu tay chống trên cửa xe, cằm tựa vào ngón tay thon

dài nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng trong lúc cùng với các loại xe khác giao nhau, ánh sáng lóe lên trên mặt anh, đường nét một bên khuôn mặt anh

rất đối lập, là sự dung hợp giữa một vẻ tuấn tú và nét đau thương, tóc

mái rủ xuống, lông mi dài phủ trên gương mặt một tầng bóng mờ. Hỷ Lạc

ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh.

Lâm Hạo Sơ quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, anh cong khóe môi, “Làm sao vậy?”

Gương mặt Hỉ Lạc thoáng ửng hồng, vội vã cúi đầu, “Không có gì.”

Lâm Hạo Sơ nghiêng đầu nhìn cô, “Cô là sinh viên?”

“Vâng, tôi là sinh viên năm 3, cùng với

mấy người bạn đi du lịch. Đều do tôi quá ham chơi, bị bỏ lại phía sau,

lạc khỏi bọn họ.” Hỷ Lạc rầu rĩ nói, lúc này mới nhớ tới vẫn chưa liên

lạc với bạn bè, cô úp úp mở mở nói, “Anh… có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?”

Lâm Hạo Sơ lấy điện thoại di động của

mình đưa cho cô, Hỷ Lạc cảm ơn, cầm lấy, sau đó gọi điện thoại cho Cố

Doãn, điện thoại vừa vang lên một tiếng tức thì bên kia có người tiếp.

“Cố Doãn, em lạc đường rồi.” Hỷ Lạc bĩu môi.

Bên kia tức thì truyền đến âm thanh của

Cố Doãn. “Tần Hỷ Lạc, cô chết ở đâu rồi? Không biết rừng núi hoang vắng

sói nhiều thịt ít hả? Cố tình làm khổ tôi hả?”

Hỷ Lạc nheo nheo mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Em biết rồi, em cũng không phải cố ý, mọi người ở đâu vậy? Em làm sao

tìm được mọi người?”

Cố Doãn trở lại bình thường, “Bây giờ em đang ở đâu?”

Hỷ Lạc nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Lâm Hạo Sơ, yếu ớt hỏi, “Chào anh, phiền anh cho hỏi, bây giờ chúng ta

đang ở đâu vậy?”

Lâm Hạo Sơ đưa mắt nhìn ngoài cửa kính, “Sắp đến thành phố G rồi.”

Hỷ Lạc để điện thoại lại bên tai, lập tức truyền đến âm thanh oanh tạc của Cố Doãn, “Tần Hỷ Lạc, em vừa nói

chuyện với ai? Bây giờ em đang ở cùng một người xa lạ? Sắp nửa đêm rồi

đó.”

Hỷ Lạc liếc người kế bên một cái, che ống nghe, “Ừ” một tiếng.

Cố Doãn trầm mặc một chút, “Tần Hỷ Lạc,

em làm người khác tức chết mà, xe của người lạ mà cũng dám ngồi, thật

đúng là tác phong của Tần Hỷ Lạc em.”

Hỷ Lạc cảm thấy tốn hơi thừa lời, “Bớt

dài dòng đi, em hiện giờ sắp đến thành phố G rồi, anh tới sân bay thành

phố G chờ em. Gặp nhau rồi nói tiếp.” Ngắt điện thoại, cô xoa xoa huyệt

thái dương đang đau lâm râm, Cố Doãn cái lão này, suốt ngày ỷ là trúc mã của cô mà cứ luôn hô to gọi nhỏ với cô. Cô nàng Tần Hỷ Lạc có bộ mặt

ngờ nghệch dễ mắc lừa ư? Cô chính là em gái ngây thơ trong tiểu thuyết

ngôn tình đây mà.

“Bạn trai?” Lâm Hạo Sơ cười nhìn Hỷ Lạc.

Hỷ Lạc