
nh vệ vội vàng gọi.
Anh miễn cưỡng dừng bước, xoay người lại.
"Thành thật xin lỗi, đã làm phiền anh, chẳng qua là có một vị tiểu thư ngồi trên chiếc ghế gần đây chờ anh hai giờ rồi, bởi vì anh cũng không nhắn lại là sắp có khách, nên tôi không dám để cho cô ấy đi vào."
Có khách? Lệ Minh Kiệt nhíu mày, không nghĩ ra rốt cuộc là ai đến tìm anh.
Ở trường học, mặc dù anh cũng có bạn, nhưng mà vì chương trình học và công việc bận rộn, nên ít có cơ hội giao tiếp cùng với người khác , coi như là quen biết, cũng không cần phải biết nơi ở của anh.
Chẳng lẽ là người của cha mẹ anh cử tới?
Anh nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn tuyết đang bay ở trên đầu.
Ngồi đợi anh ở bên ngoài hai giờ?
Rốt cuộc là ai? Chuyện quan trọng đến mức nào mà phải kiên trì đợi ở dưới đêm tuyết chờ anh trở về?
Điên rồi sao?
"Tôi biết rồi." Lệ Minh Kiệt vừa đi về phía ngã tư đường, vừa nhìn trái phải xung quanh.
Sau đó anh nhìn thấy được, trên chiếc ghế ở ven đường có một quả cầu to màu trắng đang liều mạng run lên.
Bảo vệ nói có khách. . . . . . Chính là quả cầu này sao?
Anh không xác định đi qua, đặt câu hỏi bằng tiếng Anh, "Xin hỏi. . . . . ."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngôn ngữ lại xa lạ, Phương Đồng Ân toàn thân run rẩy dừng lại động tác chà xát hai tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, thoáng đẩy mũ lông ra, trợn to hai mắt bất mãn.
"Cậu. . . . . . Cậu thật là chậm chạp! Minh Kiệt thối tha, làm gì mà bây giờ mới. . . . . . mới trở về? Cũng không để lại số điện thoại, hại tôi bị lạnh muốn chết. . . . . ." Cô đáng thương, vô tội, cùng thảm thương oán giận, hàm răng run lên không ngừng.
Nhìn đôi mắt giận dữ đáng thương, nghe lời trách mắng chỉ người kia mới có thể nói. . . . . . Trong nháy mắt, Lệ Minh Kiệt không khỏi hoài nghi, không phải là mình nghe nhầm chứ?
Không phải là vì anh rất nhớ Đông Ân, mà trong khoảng thời gian ngắn ngộ nhận người trước mắt là cô?
Cô và anh cách nhau rất xa, cô làm sao. . . . . . Làm sao có thể xuất hiện ở đây? Làm sao có thể gần trong gang tấc như vậy?
Anh. . . . . . Anh xuất hiện ảo giác rồi hả ?
Vẻ mặt anh kinh ngạc, không dám tin trợn to mắt, nhìn đôi mắt trong trẻo ẩn chứa bất mãn , cảm giác nhịp tim trở nên dồn dập.
"Đáng ghét chết đi được, nơi này làm sao lại. . . . . . lạnh như thế? Lạnh chết người rồi, tôi còn tưởng rằng tuyết rơi là một việc vô cùng. . . . . . vô cùng tuyệt vời, thì ra là đáng sợ như vậy. . . . . ." Cả người cô đều muốn đóng băng.
Nhìn anh có bộ dạng giống như gặp quỷ, Phương Đồng Ân có chút buồn cười. Ha ha, chưa từng nhìn qua nét mặt buồn cười như vậy của cậu ta, cô ngồi ở chỗ này đợi đã hai giờ, rốt cuộc cũng có chút đáng giá.
Nhưng. . . . . . Nhưng mà thật sự là quá lạnh rồi, cô không muốn nán lại chỗ này thêm một giây nào nữa.
"Này! Tên đáng ghét, tôi lạnh muốn chết rồi, rốt cuộc lúc nào thì cậu mới chịu phục hồi tinh thần lại đây?"
Cô muốn đứng lên, nhưng chân bị đông cứng hoàn toàn không nghe sai bảo, cả người cứng đờ té thẳng xuống mặt đất. Vẫn đang trong kinh ngạc Lệ Minh Kiệt vừa đúng lúc vươn tay, ổn định thân thể của cô, nghi ngờ mở miệng, "Đồng. . . . . . Đồng Ân?"
"Đúng rồi! Là tôi á! Thật tốt là cậu đỡ được tôi, nếu không tôi đã bị ngã ra trên mặt tuyết rồi." Phương Đồng Ân kéo xuống mũ lông, lộ ra khuôn mặt nồng đậm trách cứ.
"Đồng Ân?" Anh lẩm bẩm, không hiểu nhìn cô gái trước mặt.
"Cậu rất quá đáng đó! Qúa lâu không liên lạc với tôi rồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi, còn có thư nữa, không phải tôi bảo cậu phải nhớ viết thư cho tôi sao? Tại sao lâu như vậy mới gửi bưu thiếp? Qúa đáng hơn là, cậu vậy mà lại không lưu số điện thoại cho tôi, hại tôi muốn tìm cậu cũng không biết hỏi ai cả. . . . . . Lệ Minh Kiệt, cậu không giữ lời hứa."
Cô rất muốn nghiêm mặt lại, hung ác mắng anh một trận, trút ra uất ức nửa năm qua, nhưng. . . . . . nhưng vừa thấy được anh, thái độ liền mềm đi, rất nhiều lời thậm chí không nói ra được.
Nhìn thấy anh rồi, gặp được anh rồi, nghe được tiếng nói của anh rồi, xác định. . . . . . xác định anh trừ gầy đi một chút, xem ra mọi thứ cũng không tệ lắm, hơn nữa dường như anh lại cao thêm , trở nên thành thục hơn rất nhiều, hoàn toàn giống người lớn.
"Đồng Ân. . . . . ." Dường như tất cả sức lực trong nháy mắt đông lại, mang suy nghĩ lơ lửng và tia không xác định trở về, trong mắt Lệ Minh Kiệt bắn ra tia sáng, hai mắt u ám đổi thành sáng ngời, tâm tình kích động, tràn đầy vui sướng.
Anh cầm lấy tay cô, cô đang ở trước mắt của mình, không phải anh bị ảo giác, không phải là anh nghe nhầm, cô. . . . . . Đồng Ân của anh ở trước mắt anh. . . . . .
Bất ngờ, anh kéo cô vào trong ngực, ôm lấy cô thật chặt, sợ rằng giây phút sau cô sẽ biến mất như chưa gặp mặt.
"Này, tôi sắp không thể thở nổi rồi." Phương Đồng Ân không thể phản ứng lại trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy thật đau, bị ôm thật chặt, nhưng mà cũng thật ấm, thật nóng.
Thật không hiểu nổi, mặc dù trời đang rét lạnh, mặt của cô lại đỏ, cổ cùng bên tai cũng đỏ ửng hết, ngực hơi hơi nóng lên.
Vừa lạnh, vừa nóng, vừa bị đóng băng, vừa bị lửa đốt, cô cảm nhận được s