
tuổi thôi, dì ạ!” Tôi tiện tay ném luôn chiếc khăn vào
thùng rác, liếc qua khuôn mặt đang trở nên xanh mét của ả rồi tao nhã rời khỏi
buồng vệ sinh.
Nếu như
mấy người phụ nữ đó có thể tuỳ tiện làm cho tôi gục ngã, vậy thì trong suốt một
năm này, tôi đã sớm thương tích đầy mình rồi. Tôi sẽ không khổ sở. Trái tim từ
lâu đã tê liệt mất rồi.
Vì một
người đàn ông mình không yêu, thật không đáng!
“Đi ra
ngoài! Đi ra ngoài!” Tiếng ồm ồm của người đàn ông đang rít gào bên tai tôi.
Hơi thở nóng bỏng phả trên mặt tôi.
Tôi cảm
giác được một chút lạnh lẽo ở cổ, có cái gì đó chậm rãi chảy xuống mang
theo cảm giác đau đớn, nhưng vẫn không bằng nỗi đau như có ngàn vạn vết dao cứa
vào tim. Tôi chết lặng, từ từ nhắm hai mắt lại, không khóc nháo, không kêu gào,
để mặc người đàn ông phía sau mình điên cuồng bóp chặt bả vai, một tay khác của
hắn cầm dao kề sát cổ tôi. Máu dọc theo lưỡi dao lạnh lẽo chảy dài, rồi lại
theo tay hắn từng giọt từng giọt rơi xuống…
Cho dù
bây giờ hắn không giết tôi, thì không lâu nữa tôi cũng sẽ chết vì bị mất quá
nhiều máu, hoặc là, hắn chỉ cần cử động một chút, trực tiếp cắt vào động mạch
cổ của tôi, tôi sẽ chết càng nhanh hơn.
Để tôi
được giải thoát, để linh hồn tôi có thể bình yên!
Tôi bất
cần, lạnh lùng nhìn đám người đang kinh sợ ở trước mặt. Họ nhìn tôi bằng sự
thương cảm, muốn tới gần, muốn khuyên can, rồi cả lo âu, kinh hãi. Những biểu
tình đó lần lượt xuất hiện trên mặt họ.
Nhưng
họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì người đàn ông đang kèm chặt bên
người tôi là kẻ điên. Trong mắt hắn luôn ánh lên cái nhìn của người tâm thần,
nói năng lộn xộn, một kẻ điên thực sự!
“Tuyệt
đối đừng làm thế, anh bình tĩnh một chút, anh nhìn cho kĩ, cô ấy không phải là
người anh muốn tìm sao, từ từ nào!” Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cẩn thận dỗ
dành, ý đồ muốn lừa gạt người đàn ông phía sau tôi. Hắn bỗng nhiên ngẩn người,
giống như đang tự hỏi, đầu nghiêng sang một bên, tay khẽ nhấc lên, lưỡi dao vô
tình xẹt qua mặt tôi.
“A!”
Tất cả đều kinh hãi kêu to. Cả đám người nín thở, sợ hãi trừng lớn mắt, tay
cứng ngắc vươn ra giữa không trung, không dám nhúc nhích.
Thật…
buồn cười!
Khoé
miệng tôi từ từ kéo lên, ngực phập phồng một cách kịch liệt, cười không ra
tiếng.
Mọi
người khiếp sợ nhìn tôi, ánh mắt như đang muốn hỏi, tôi không phải là bị doạ
cho choáng váng rồi đấy chứ?
Ngốc!
Nếu tôi thật sự ngốc thì tốt biết bao. Hoặc là tôi bị điên giống như người đàn
ông phía sau này. Như vậy, tôi sẽ không cần phải đau khổ đối diện với tất cả
tội ác.
Nhưng
không thể, tôi vô Diệc tỉnh táo, thấy rõ ràng mọi thứ.
Sau
lưng, người đàn ông kia bắt đầu kéo tôi di chuyển lùi lại. Những tiếng kêu sợ
hãi từ bốn phía nổi lên.
Tôi
biết rõ tại sao. Phía sau chính là vực thẳm, là cái chết!
Tầng
sáu, so với những toà nhà cao chót vót thì quả là thấp, nhưng cũng quá đủ để
làm cho người ta ngã chết!
“Ha ha
ha ha!” Người đàn ông bắt đầu cười ngây dại, từng bước lui về phía sau.
“Ta
muốn bay, ta muốn bay…”
“Đừng
như vậy, anh nghe này!”
“Lại
đây đi, lại đây!”
Ông ta
dùng thêm sức, tôi đã bắt đầu cảm giác được từng trận gió đang thổi mạnh ở phía
sau. Chúng tôi từng bước lùi về, bọn họ lại từng bước tới gần.
“Anh
hãy nghe tôi nói, phía sau rất nguy hiểm, chúng ta xuống dưới lầu bay, xuống
dưới lầu nhé!” Bác sĩ lại dang rộng hai tay làm tư thế trấn an, nhẹ nhàng
khuyên bảo.
Nhưng
ông ta hình như đã quên người này là kẻ điên, sao có thể hiểu được lời khuyên
của ông ta. Hơn nữa, tại mặt đất thì làm sao bay nổi, chỉ có ở chỗ cao, ở chỗ
cao mới có thể giương cánh bay xa.
Người
đàn ông vẫn tiếp tục lảo đảo lùi ra sau. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần
tuyên án!
“A!” Đó
là tiếng kêu sợ hãi, vặn vẹo. Người đàn ông ở phía sau đã nhanh chóng đặt tôi
lên thành ban công. Chỉ cần tiến thêm một chút nữa, tôi cũng sẽ ngã xuống theo
hắn.
Tất cả
mọi người đều tuyệt vọng, không dám tới gần. Bởi vì họ biết, một khi tới gần sẽ
chỉ làm cho chúng tôi chết nhanh hơn.
Lúc
này, Diệc với tiếng hét chói tai, tôi còn nghe được những tiếng bước chân dồn
dập, bối rối, còn có cả tiếng thở dốc.
Trước
cửa nhanh chóng xuất hiện một bóng người quen thuộc. Hắn đứng ở đó nhìn tôi,
không dám thở. Ánh mắt hắn trợn to, chứa đầy sợ hãi và bối rối. Hắn bước tới
gần, cả người phát run.
Tôi
cười chua xót, nhìn hắn rồi đờ đẫn khép mắt lại.
“A, đến
đây, đến đây đi!” Sự xuất hiện của hắn làm cho người đàn ông phía sau tôi lập
tức trở nên kích động, thân mình loạng choạng.
Sau đó
là những tiếng hét chói tai. Hắn lại càng gấp, vươn tay ra muốn nắm lấy cái gì
đó nhưng lại bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của tôi.
“Không!
Đừng!” Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía tôi, tiến lại gần.
Vô dụng
thôi! Tôi buồn bã cười, lạnh lùng liếc hắn một cái. Nếu hắn đã tới đây, vậy thì
kết thúc mọi thứ đi. Kết thúc tất cả trước mặt hắn!
“Không!”
Khi tôi
xoay người thả mình nhảy xuống, phía sau bỗng vang lên tiếng kêu đau đớn tê
liệt. Một đôi tay giật mạnh lấy tôi, tôi mở trừng mắt, hắn vẫn sốn