
hấy mắt bé con sáng ngời lên, bò một mạch đến bên cạnh ngọc tỷ, dùng hai tay nhỏ bé xoay trái xoay phải, một hồi lâu, cuối cùng mới ôm lấy, nhưng bởi vì quá nặng, căn bản không thể nhấc lên được. Nhưng một mực không chịu dời đi, quay đầu lại hướng phía Bách Lý Hạo Triết, cười khanh khách không ngừng, miệng còn mơ hồ nói không rõ nói: “Muốn —— muốn -” . Kỳ thật tiếng nói rất nhẹ, nhưng bởi vì trong điện không một tiếng động nào, cho nên ai nấy đều nghe được vô cùng rõ ràng.
Bách Lý Hạo Triết gật gật đầu, hướng nàng cười nói: “Không hổ là hoàng nhi của trẫm, tương lai nhất định kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.” Lòng Nguyễn Vô Song chấn động mạnh, sắc mặt vẫn cố gắng duy trì như thường. Nàng khẽ cụp mắt không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Thời điểm Mặc Lan thị hầu nàng thay quần áo, vui rạo rực nói: “Tiểu thư, thái tử thật là có bản lĩnh, lại bắt được ngọc tỷ!” Nguyễn Vô Song khẽ cười cười, kỳ thật đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, cũng không nên coi là sự thật. Tử Tín nhỏ như vậy làm gì biết cái gì đâu. Cũng chỉ là đúng dịp thì nó chọn bừa thôi. Nhớ đến trước kia đại ca bắt được con quay, hiện giờ lại chưởng quản binh quyền.
“Đùa vui tý thôi!” Nguyễn Vô Song nói. Nhìn thấy một đống lớn lễ vật lại nói: “Là vị nương nương nào tặng thế?” Mặc Lan chải tóc cho nàng, một bên đáp: “Bạch ngọc búp bê tế sư tử là Nhan phi tặng. Phượng hoàng mã não là Doãn phi tặng. Đôi ngọc như ý là Liễu phi tặng. ường phi tặng rùa bạch ngọc ———” đều là vài thứ trò chơi của trẻ con.
Mặc Lan chợt nghĩ đến một việc, nói: “Tiểu thư, hôm nay Đường phi nương nương đàn quả là êm tai, nô tỳ thấy Hoàng Thượng đều liên tục gật đầu khen hay nha!” Nguyễn Vô Song thản nhiên nói: “Thế sao?” Mặc Lan nói: “Tiểu thư, người đừng trách nô tỳ lắm chuyện. Tiểu thư nhìn xem mấy vị nương nương ở trước mặt hoàng thượng chủ động biết bao nhiêu nha, đánh đàn có đánh đàn, múa có múa. Còn người thì sao? Từ khi thành thân đến bây giờ, nô tỳ thấy ở trước mặt hoàng thượng tiểu thư đàn cũng chưa từng đàn một lần, đừng nói gì đến múa. Nô tỳ cũng không phải không hiểu, tài cầm kỳ của tiểu thư so với Đường phi còn hơn một bậc nha! Ngài như vậy làm sao có thể hấp dẫn Hoàng Thượng chứ, phải tìm cách nào làm cho Hoàng Thượng ở lại Chiêu Dương điện đây?”
Nàng ảm đạm cười, nói: “Ta chỉ đàn cho chính mình nghe. Lấy đâu ra tài nghệ?” Từ trước đến nay khi phiền lòng nàng mới lấy đàn ra đàn đến khi tĩnh tâm. Mặc Lan lấy vòng mã não qua, đưa cho nàng, lẩm bẩm: “Tốt thì không sánh bằng người ta, nhưng kém cũng trên tài kẻ khác. Người nhìn tửu lượng mấy vị nương nương đi?” Nguyễn Vô Song cười ra vẻ giận nói: “Nha đầu nhà ngươi, còn nói nữa ta sẽ không tha cho ngươi!” Bốn vị phi tử quả nhiên là người khéo léo. Bộ dáng lại quốc sắc thiên hương, phong thái lầu các. Nàng có thể không lo lắng thay cho tiểu thư sao?
Thị nữ canh giữ ở cửa vội vàng chạy tới, khom người hành lễ nói: “Hoàng hậu nương nương, Thạch tổng quản phái Tiểu Lộc Tử lại đây nói, Hoàng Thượng đang trên đường tới.” Mặc Lan cười nói: “Hôm nay thật là song hỷ lâm môn nha!” Vui cười cùng thị nữ ra cửa đợi hầu hạ.
Từ sau khi Tử Tín tròn một tuổi, hắn tới rất thường xuyên, cũng rất có quy luật mấy ngày đến một lần. Không quá tốt nhưng cũng không phải chuyện xấu. Nhìn qua bản ghi chép lâm hạnh, hắn cũng có đi đến những cung khác. Chuyện này nàng đã quen cho nên cũng chỉ thế mà thôi. Ngày qua ngày, năm nối tiếp năm, thẳng đến già là tốt rồi. Bác chính là như vậy mà sống qua ngày. Nàng xưa nay thích thanh tịnh, ngay cả chuyện thỉnh an mỗi ngày của bốn vị phi tần cũng miễn cho. Mỗi ngày đều phải rập khuôn nói chuyện với các nàng ta, thật là mệt người, nàng thà rằng cùng Tử Tín chơi đùa còn hơn.
Mặc Lan sai người triệt hạ điểm tâm, lo lắng nói: “Tiểu thư, hôm nay thế nào không động một miếng a? Cả ngày trời, một chút đồ ăn cũng không động đũa là sao!” Hôm nay tiểu thư là lạ. Nàng thả một quân đen xuống bàn cờ, quay đầu nói: “Ta không đói bụng.” Khi nói chuyện, tay áo không cẩn thận quyét qua quân cờ, một bàn cờ đã đổ ập xuống sàn. Nàng chậm rãi đứng lên, ôm ngực. Mặc Lan vội đã đi tới, giúp đỡ nàng, sốt ruột nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu, cũng không biết là làm sao, hôm nay từ lúc tỉnh dậy lòng đã lo lắng bất an, đánh đàn thì đứt giây, ngay cả uống trà cũng bị nước tràn ra tay. Thị nữ ngoài cửa lại di vào, hành lễ nói: “Hoàng Thượng cho mời Hoàng hậu nương nương tiến đến Thừa Kiền điện!” Nàng có chút kinh ngạc, nàng từ trước đến nay rất ít đặt chân đến nơi đó. Lại đừng nói đến canh giờ này. Từ trước đên nay lúc này là thời điểm hắn phê duyệt tấu chương.
Tiến vào bên trong ngự thư phòng củ