pacman, rainbows, and roller s
Cẩm Vân Che Mạch Thượng Sương

Cẩm Vân Che Mạch Thượng Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323860

Bình chọn: 7.5.00/10/386 lượt.

nút gặp mặt, nhẹ nhàng thủ thỉ.

Nếu chậm một bước, có phải nàng đã trở thành thê tử của Mạnh Lãnh Khiêm rồi không? Nếu như thế mà nói, yến hội hôm nay, chính là Mạnh Lãnh Khiêm dắt nàng đến chúc rượu hắn sao?

Còn có nàng vẫn một mực dùng xạ hương. Tất nhiên là nàng không biết hắn sớm đã tráo đổi, chính là mỗi ngày hắn vẫn ngửi thấy mùi xạ hương quanh quẩn trên người nàng.

Chính là vì nàng hận hắn, oán hắn, cho nên vĩnh viễn cũng không muốn có con nối dõi của hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn hồi lâu, suy nghĩ phập phồng nhưng lại không khỏi thất vọng. Giận đến cực điêm, giơ tay lên đem túi thơm hướng lô hương kim loan mà ném, nhưng nó lại roi nhào xuống mặt thảm thật dày . . . . . . trong mông lung Mục Ngưng Yên cảm thấy có thứ gì đó ấm áp tìm kiếm cánh môi của nàng, ban đầu thì nhẹ nhàng, sau đó dùng sức mà hôn, dùng sức mà cắn,. . . . . . Nàng thấy đau, từ trong mê man bừng tỉnh. . . . . . Hắn áp chặt ở trên người nàng, tuyệt không chút yêu thương mà hôn nàng, thô bạo như thế, như là đang muốn xác minh gì đó.

Nàng hùa theo hắn, ưm ra tiếng: “Ưm. . . . . . Đau. . . . . .” Hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, càng dùng lực, sau đó uốn lượn xuống phía dưới. . . . . . Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Hắn cho tới nay đều vô cùng dịu dàng, cẩn trọng ôn nhu, chưa bao giờ đối với nàng như vậy.

Nàng mới có chút hoảng hốt, hắn tựa hồ đã ra. Nhưng chỉ là cứ như vậy dây dưa. Gắn bó môi với răng , coi như chiếm hữu từng tấc cơ thể nàng, giống như trong trí nhớ.

Nàng là của hắn, nàng thật sự là của hắn.

Chỉ có nàng rõ ràng như vậy nằm ở trong lòng hắn, tựa hồ hắn mới có thể an ổn, mới có thể chứng minh nàng thật sự thuộc về hắn. Không bao giờ … rời đi nữa. Không bao giờ … bỏ mặc hắn một mình trong chốn thâm cung đại nội cô tịch lạnh lẽo này nữa!

Vô thức, đã vào đông. Sau giờ ngọ ở trên tháp đọc một quyển thi từ, chẳng hay đã thiếp đi từ lúc nào. Khi mơ màng tỉnh dậy, thị nữ đã đốt đèn sáng tỏ. Trong điện vắng lặng không tiếng động, nhắm hờ mắt, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Đột nhiên có thanh âm của hắn truyền đến: “Tỉnh lại thôi, ngủ cả một buổi chiều rồi. Nếu còn ngủ nữa lại là tối đêm. . . . . . sau mở mắt ra thì trời lại đã sáng rồi.”

Nàng kinh ngạc quay đầu, thì ra là hắn đến đây, chính là hắn vẫn yên lặng đứng bên tháp ngủ trong tay hình như đang nắm thứ gì đó. Liếc nắt một cái đã nhìn rõ ràng, rõ ràng là cái túi hương mà dì làm cho nàng. Có lẽ là nó rơi ra từ trong tay áo nàng khi nàng ngủ say kia.

Nàng nhớ tới đến y quy củ hành lễ, hắn khoát tay áo: “Không cần, nàng ngồi một lúc hãy đứng dậy, cẩn thận không lại chóng mặt.” Hắn cầm, lại quan sát hồi lâu , mới nhàn nhã nói: “Không thể tưởng được, tay nghề của nàng lại khéo léo như vậy. Khi nào thì cũng làm cho ta một cái?”

Nàng cụp mắt: “Để cho Hoàng Thượng chê cười rồi. Nô tì nhàn đến vô sự, tranh thủ đùa chơi mà thôi, làm sao có thể làm được ra. Hoàng Thượng nếu là cần, hàng dệt bằng máy nhanh chóng có thể mang đến.” còn chuyện chiếc túi hương này là do dì tặng, nàng sẽ không nói cho hắn biết.

Đường nét trên mặt nàng rất đẹp, vì cụp mắt, cánh mi cong dày tựa như cánh bướm rủ xuống đóa hải đường mùa xuân, vô hạn kiều diễm.

Bách Lý Hạo Triết đã xiết chặt đầu ngón tay, tơ lụa mềm mại thế nhưng lại tựa như gai nhím đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Cái túi kia thêu chữ “Phúc”, chẳng lẽ thật là nàng thêu cho ai kia sao? Cho hắn ngày ngày mang ở bên người sao?

Hắn thong thả bước, đi đến trước hương lô đang cháy tỏa ra mùi hương bách hợp, sương khói lượn lờ. Nàng vẫn là ngồi dậy, ngồi bên tháp ngủ, cầm lấy cuốn sách bên cạnh, đầu ngón tay khẽ động, lại lật một tờ. Hắn như vậy nhìn lại, hiếm khi thấy mười đầu ngón tay tinh tế như ngọc của nàng. Mái tóc đen nhánh cột lỏng buông lơi trên vai, chỉ được cài bởi một chiếc trâm vàng mỏng manh, tua rua mịn màng rủ xuống , ngẫu nhiên chớp động, lượn lờ qua lại tạo thành những gợn sóng.

Hắn giật mình, nửa ngày mới lại nhấc chân. Bước chân chậm mà nóng nảy, lòng phiền muộn mà không thể nói ra, túi thơm nắm chặt trong lòng bàn tay. Chút bất tri bất bước chân đi thẳng đến lô hương, lòng vừa xao động, nhẹ buông tay, túi thơm đỏ thẫm có thêu chữ phúc đã “Xì” một tiếng vang nhỏ, rơi chìm trong lô than.

Tay cũng chạm phải thành lô hương, hắn”Ai nha” một tiếng tiếng hô lên. Chỉ thấy nàng vội nâng tầm mắt: “Hoàng Thượng, làm sao vậy?” Ánh mắt nháy mắt bị tiếng nổ lép bép xì xì trong lô hương hấp dẫn. Nàng đột xoay người, hướng hắn chạy tới.

Lòng hắn chấn động, trong lòng lập tức ấm lên, vội rụt bàn tay ra khỏi thành lô hương nóng bỏng, tiếp xúc lâu như vậy, có lẽ đã xưng phồng lên. Nhưng lại thấy nàng liếc cũng không liếc hắn một cái, lạnh lùng đẩy tay áo hắn ra, tay duỗi ra, vội vã vươn tay cầm lấy chiếc túi hương đã cháy hơn phân nửa trong lô than. Có thị nữ ngăn trở nàng. . . . . . Rốt cuộc đến giờ phút nàng hắn cũng biết thế nào là tâm như tro tàn. Nhiệt độ cơ thể mỗi lúc một thối lui, đờ đẫn mà đứng, nhìn thấy nàng xoay người gọi người. Có thị nữ cùng nội thị chạy vào, một đám người vội lục lục lọi lô hương trước mắt, cuối cùng tuy rằng đem tú