
toàn hồi phục chưa? Ngộ nhỡ gặp phải
Robert thì làm sao?”
“ Yên tâm đi, tôi đã tốt hơn rồi, so với đã
hồi phục, cũng không sai biệt lắm, hơn nữa bây giờ là ban ngày, sẽ không gặp phải hắn, tôi đã đề cập với anh nhỉ? Trường sinh loại không thích
hành động dưới ánh nắng mắt trời.”
Thật sự là cô đã nói vậy, nhưng………
“Đi thôi.” Cô không cho anh thời gian do dự nữa, cầm lấy tay anh, long bàn
tay mềm mại, lành lạnh, mang đến cho con người ta cảm giác rất sảng
khoái.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Phong Duệ chợt cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, khuôn mặt nóng bừng lên một cách kì lạ.
Anh thực ghét phản ứng quẫn bách tựa như thiếu niên chưa lớn này.
Nhưng anh làm bộ như không quan tâm, nét mặt tỏ vẻ hờ hững, cùng cô đi ra
cửa, trước khi đi, anh lấy mũ lưỡi trai treo trên giá đội vào đầu mình,
vành nón ép xuống thật thấp.
Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, gió
mắt lay động, thổi phất phơ sợi tóc dài nhỏ của cô, có vài sợi bướng
bỉnh bay vào mặt anh, ngứa ngứa bên má.
Anh đưa tay gạt sợi tóc
kia ra, trùng hợp lại chạm đến vết sẹo trên mặt mình, bối rối nổi lên,
xấu xí như vậy sẽ khiến tất cả những người nhìn thấy sinh lòng sợ hãi.
Anh theo trực giác cúi đầu xuống.
“ Anh làm chi mà nhìn mặt đất mãi thế?” Quan Ny Vi tò mò cất giọng nói. “ Trên đất có gì hay sao?”
Người phụ nữ này_____thật biết cách chọc giận một người đàn ông!
Giang Phong Duệ ảo não vặn lông mày. “Đừng nói chuyện với tôi.”
“ Tại sao? Anh lại đang tức giận gì vậy?”
“ Câm miệng.”
“ Tôi sẽ không, trừ khi anh nói cho tôi biết vì sao anh tức giận.” Cô rất kiên trì. “ Tại sao anh luôn tức giận với tôi? Chẳng lẽ tôi đáng ghét
đến vậy sao?”
“ Cô _____” Giang Phong Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên.
“ A a a!” Một cô gái vừa lúc đi ngang qua, nhìn đến mặt của anh, không khỏi hét lên một tiếng.
Những người khác nghe được tiếng hét chói tai của cô ta, tầm mắt cũng theo đó nhìn đến.
Giang Phong Duệ đứng bất động tại chỗ, quai hàm căng cứng, tự nói với chính
mình khồng cần phải để những tiếng hét kinh hãi kia làm ảnh hưởng, cũng
không cần ai đồng tình, anh không sao cả, bất kể người ta nhìn anh như
thế nào, anh cũng cần để ý.
“ Anh toát mồ hôi rồi.” Đúng vào thời điểm tâm tình anh phiền muộn nhất, cô lại đối với anh cười đến trong
sáng, giơ tay nâng cao vành mũ của anh lên, dùng ống tay áo của mình
giúp anh lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Anh ngơ ngẩn, nhìn chằm
chằm cô đang nở nụ cười rực rỡ, anh biết rõ hình tượng này rơi vào mắt
người khác sẽ trở thành cảnh tượng như thế nào ____ người đẹp và dã thú, những người đi đường khẳng định cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cô hiển nhiên không thèm để ý chút nào, thần thái tự nhiên đưa tay lên quạt
gió. “ Khí trời thật nóng, đúng không? Ai, nhiệt độ của Đài Loan so với
Mỹ còn cao hơn.”
“Đó là đương nhiên, chúng ta là quốc gia nhiệt
đới_____” Anh lầm bầm đáp lại, không biết tại sao, nhìn nụ cười sáng rỡ
của cô như thế, anh đột niên cảm thấy mình không có lý do gì để âm trầm
như thế.
Cô chăm chú nhìn anh, dường như nhìn thấu được suy nghĩ
của anh, đột nhiên tiến lại gần, ở bên tai anh nói nhỏ: “ Anh nói xem,
nếu như nhũng người trên đường này biết tôi là vampire thì sao nhỉ? Có
thể mang đến một trận xôn xao không? Tôi đoán cô gái vừa hét chói tai
lúc nãy, không chừng sẽ té xỉu ngay tại chỗ, ha ha.”
Cô có thể mang chuyện như thế ra nói giỡn? Sao lại có thể cười vui vẻ đến thế?
Giang Phong Duệ trợn mắt, nhìn Quan Ny Vi đang nghiêng mặt, nghịch ngộm nháy
mắt với mình, đôi môi đang mín chặt của anh từ từ buông lỏng, trong lúc
vô tình, khẽ nhếch lên mỉm cười.
Là người đẹp và dã thú cũng
được, là vampire cùng con người cũng được, coi hai bọn họ là quái thai
cũng được, vậy thì sao? Ai có tư cách tới để bình luận về bọn họ? Ai có
thể đảm bảo những gì mình thấy là hình tượng chân chính của người khác?
Giang Phong Duệ chợt thấy nhiệt huyết như đang sôi trào, kích động lấy mũ
xuống, bất kể người ta nhìn anh thế nào, muốn hét chói tai, muốn té xỉu, anh đều không quan tâm, mặc kệ đi!
“ Như vậy mát hơn chứ?” Anh lấy mũ của mình, thay Quan Ny Vi quạt gió.
Cô đầu tiên là kinh ngạc đến ngẩn người, tiếp đến, môi anh đào ngọt ngào khẽ cong lên____
“ Muốn ăn kem. Mua cho tôi đi!”
Cô gái đó thật đẹp!
Một đám nam nữ văn phòng núp ở một góc, hướng về phía cô gái đứng bên cửa sổ chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cô có một mái tóc đen nhánh, buộc thành đuôi ngựa, đong đưa phía sau cần
cổ xinh đẹp, đôi mày ngà trên khuôn mặt trái xoan càng tôn thêm vẻ tinh
tế, áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu màu đen, chiếc áo khoác ngoài
cùng kiểu dáng càng làm cho đường cong bả vai nhỏ của cô trở nên hoàn
mỹ, toàn than cao thấp tản ra ý vị mê người.
Cô mặc giống như
nhân viên đặc vụ, thế đứng cực kì đẹp mắt, ngũ quan lại tinh xảo tựa như tượng sứ cao cấp, chợt nhìn lại thấy rất không chân thực.
Nhưng cô tuyệt đối là người sống sờ sờ, hơn nữa nghe nói, là vệ sĩ do tổng giám đốc của bọn họ thuê đến.
Sáng sớm hôm nay, tổng giám đốc đã lâu không thấy có mặt ở công ty lại đột
nhiên xuất hiện, đã đủ làm người ta kinh ngạc, không