
“Không sao cả, tôi đã quen” Này không phải là an ủi hắn, mà là thật sự thói quen, qua nhiều lần tôi luyện, thật sự đã luyện thành cho dù trời sụp xuống dưới vẫn có thể ngủ đến không biết gì. Đã không còn như lúc ban đầu, bị quấy nhiễu đến cả
đêm không ngủ được.
Năng lực thích ứng đối với hoàn cảnh của con người thật là kỳ diệu, hoặc là nói do năng lực thích ứng lẫn nhau
của bọn họ rất kỳ diệu, sau vài lần đồng giường cộng chẩm (cùng giường
chung gối), cho dù đã lâm vào trạng thái ngủ, cũng có thể dựa vào nhau
điều chỉnh ra tư thế hài hòa nhất để ngủ, có khi là hắn tựa vào trước
ngực cô, có khi thì cô nằm lên vai hắn, vô luận ngủ như thế nào, cánh
tay hắn nhất định sẽ ôm lấy eo cô.
Hiện tại cô cảm thấy, cùng hắn đồng
giường cộng chẩm đúng là không tệ, thời tiết thật lạnh, ôm nhau ngủ thì càng thêm nhiều ấm áp nha!
Lần này té xe, làm cho cô đi lại bất
tiện gần hai tháng, Quan Tử Cần ôm vào ôm ra, đem cô chăm sóc đến một
giọt nước cũng không dính. Khi cô rốt cuộc cũng thoát ly hàng ngũ trở
ngại chân tay nhân sĩ, liền chủ động mở miệng hẹn hắn: “Muốn đi uống nước hay không?”
“ Hả, chị muốn đi?” Cô
bị té còn không sợ nha? Êm đẹp một cái ước hội, lại bị hắn làm hỏng, hắn cho rằng cho mặc dù cô không tức chết, thì khi nghe nhắc đến nước ngọt
chắc cũng sẽ trở mặt, cho nên hắn đều không có mặt mũi nào nói ra,
không nghĩ tới cô vẫn còn kiên trì muốn đi đến đó!
“Dĩ nhiên a, còn muốn ăn cá nướng, uống canh cá,…… cậu, mời, khách”
“Được, được, được” Hắn vui vẻ vội vàng gật đầu, thiếu điều quên chính mình là ai.
Lần này, cô từ phía sau thân mật ôm lấy hắn, cảm giác được hắn thẹn thùng.
“Chuyên tâm lái xe, không cho phép lại làm tôi té” Cả người đau điếng vẫn còn ghi ở trong óc, cô vội vã cảnh cáo.
“…….. Tôi biết”.
Trong khoảng thời gian chân cô bị thương này, cô ngẫu nhiên sẽ đối với hắn làm một chút hành động nhỏ thân
mật, bởi vì trong sự kiện té xe đến đau điếng cả người lần này, khiến
cho cô cảm thấy con người đôi khi quá ngây thơ cũng không phải là một
chuyện tốt.
Nào có người nào bị con gái ôm chút
liền té xe! Không tôi luyện hắn thật tốt, để cho hắn thói quen sự thân
cận của cô, lỡ như lúc hôn môi hắn, chẳng phải sẽ muốn chảy máu mũi?
Cho nên lợi dụng lúc thời kỳ bị thương,
bắt hắn ôm đi, cô thỉnh thoảng sẽ ngồi trên đùi hắn, thỉnh thoảng lại
gần sát hắn, tựa vào vai hắn, ngẫu nhiên còn ôm eo của hắn, tựa vào
trong lòng hắn ngủ………(Kế hoạnh đào tạo chồng của chị thật là quá hay
a~~)
Haiz, có đôi khi cô còn thật hoài nghi, rốt cuộc là hắn đang theo đuổi cô hay là cô đang theo đuổi hắn đây?
Nhìn thế nào cũng giống như cô so với hắn còn hào phóng chủ động hơn rất nhiều a!?
Cho dù chân bị thương đã lành hẳn, Quan
Tử Cần vẫn như cũ ngủ ở trong căn nhà trọ nhỏ của cô, bây giờ không có
hắn ngủ bên cạnh, cô ngược lại cảm thấy không quen, ngủ không được ngon
lắm!
Cuối kỳ thi mấy ngày qua, hắn ở chỗ cô
học bài, một người ngồi ở bàn học, một người thì nằm ở trên giường, phần lớn thời gian, bọn họ đều tập trung vào sách giáo khoa, rất ít khi nói chuyện với nhau.
Đọc được một đoạn, cô nhìn về phía bàn
học, phát hiện Quan Tử Cần căn bản không có nhìn sách, mà nhìn cô chằm
chằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn gần nhất có vẻ tâm tự trùng trùng nha!
Người này giống như là một tờ giấy trắng vậy, có tâm sự gì tất cả đều biểu hiện ra ở trên mặt, đều không cần
phải đoán cũng biết được.
“Tử Cần, cậu đang nghĩ gì?”
“Cái kia……. Học tỷ sắp tốt nghiệp….”
“Ừ, đúng rồi.”
“Tôi còn hai năm…….” Dù chăm chỉ thế nào, vẫn đuổi không kịp cô. Sau khi cô tốt nghiệp, thì khoảng cách lại càng xa hơn…..
Trước kia, học cùng một trường, chọc
giận cô, còn có thể mặt dày mày dạn đi theo phía sau cô. Sau này tốt
nghiệp, khoảng cách, cuộc sống, toàn bộ đều không giống với, mà hắn bây
giờ, ngay cả theo đuổi cô cũng không dám nói ra miệng, nếu cô gặp được
đối tượng có điều kiện tốt hơn thì làm sao bây giờ?
“Học tỷ……… Sau khi chị tốt nghiệp, có tính toán gì không?”
Hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này? Trì độn!
Đồng Thư Nhã giật mình chợt hiểu ra, thì ra trong khoảng thời gian này hắn là đang đi lộ tuyến thanh niên u buồn.
“Tử Cần, tôi muốn thi vào sở nghiên cứu.”
“Hả?”
“Tôi nói, tôi muốn thi vào sở nghiên cứu của trường chúng ta, ở lại cùng với cậu”. Hắn còn hai năm, cô muốn ở lại hai năm vào nghiên cứu sở, thời gian vừa vặn.
Cô đã sớm dự tính hết thảy tốt lắm.
“Thật vậy chăng?” Bỏ lại sách giáo khoa, cả người nhào tới ôm cô.
“Thật sự, tôi nói rồi sẽ chờ cậu”.
Đúng, cô nói qua! Học tỷ không lừa hắn,
mặc dù hắn theo đuổi rất ngốc, rất rùa bò, nhưng cô lúc nào cũng rất có
kiên nhẫn một mực đợi chờ.
Hắn rất cảm động, dường như đè nén không được bài hát cách mạng của thanh niên một lời nhiệt huyết, rốt cuộc
cũng có dũng khí tuyên cáo: “Học tỷ, tôi muốn theo đuổi chị”.
“Được, cậu cứ theo đuổi” Đồng Thư Nhã dở khóc dở cười, không dám nói với hắn, khi hắn mới vừa
rồi phác đi lên ôm lấy cô, hại cô đụng vào tủ của đầu giường, làm hại
cái ót cô đau quá…….
“Chị phải chờ tôi, không thể để người khác