pacman, rainbows, and roller s
Cần Gì Qua Đa Tình

Cần Gì Qua Đa Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323385

Bình chọn: 8.5.00/10/338 lượt.

người con trai hơi đen, bộ mặt cảm giác như ánh mặt trời, đứng gần nhìn mới phát hiện ra người con trai đó không chỉ có hàm răng trắng, khuôn mặt cũng rất anh tuấn, ánh mắt người con trai đó nhìn Đinh Dật lên xuống, la lớn: “Cô bé em đẩy rất tôt!”

Đinh Dật thấy nhiều người nhìn cô như vậy thì càng cố gắng hơn, trong lòng hài lòng, cô buông lỏng một tay, cơ thể từ bên kia dây vòng qua khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi. Tiếng khen qua đi là giọng nói cực kỳ tức giận của Thẩm Trường Đông: “Đinh Dật bạn đừng tạo gió nữa, nhanh xuống mau, đến lúc phải về nhà rồi!”

Nhìn sắc trời đã tối, Đinh Dật không dùng sức nữa, tư từ giảm tốc độ, lúc gần dừng lại cô tính như mọi ngày nhảy xuống chào cảm ơn, không ngờ trượt chân, rơi vào khoảng không, lúc rơi xuống đùi phải va chạm một chút. Thẩm Trường Đông thấy thế liền vội vã chạy lên đỡ nhưng không kịp, chỉ thấy một đầu gồi cùng hai bàn tay Đinh Dật đã chạm đất.

Mọi người kêu lên chạy qua vội vàng đỡ cô, Đinh Dật la đau, trong lúc La Bình đỡ dậy xem xét vết thương. Cũng may bàn tay chỉ bị trầy da, đầu gối bên phải có chút thê thảm không nỡ nhìn, khi xắn quần lên, đầu tiên là da trắng bệch, rất nhanh liền chảy máu tươi, bên trong còn dính đá vụn, ở cái nhìn đầu tiên có cảm giác đẫm máu. La Bình nhìn cô nước mắt lưng tròng, ý nghĩ đầu tiên chính là: “Xong rồi, đôi chân thon dài của Đinh Dật sau này sẽ không mặc váy được rồi thật đáng thương.”

Thẩm Trường Đông nhíu mày, đối với La Bình đang ngẩn người kêu lên: “Khăn tay.”

La Bình có chút sững sờ: “Cái gì?”

“Đưa khăn tay của bạn cho mình, mình giúp bạn ấy cầm máu!” La Bình cũng giống như các bạn nữ trong lớp đều có thói quen đem khăn tay, nghe vậy vội vàng móc ra, cô ấy bị dọa sợ không biết bây giờ nên làm gì.

Thẩm Trường Đông nhẹ nhàng vạch vết thương của Đinh Dật ra, sau đó dùng khăn tay bao quanh đầu gối, rồi đỡ cô đứng dậy cõng cô trên vai, động tác liền nhau giống như luyện tập rất nhiều lần.

Đinh Dật dựa vào dựa vào lưng Thẩm Trường Đông, yên lặng không nói câu nào, không la hét, La Bình cầm túi xách của ba người ở phía sau.

Bãi tập trong sân thể dục rất cao, Trầm Trường Đông cõng Đinh Dật cao gầy có chút khó khăn, người con trai kia vội vàng chạy lên phía trước: “Trường Đông để mình giúp bạn cõng cô ấy cho.”

Thẩm Trường Đông thở dốc một hồi rồi nói: “Cảm ơn anh Ngô, em làm là được rồi.” Giọng nói lễ phép lại kiên trì. Người con trai không nói thêm lời nào, đi theo phía dau hai người đề phòng.

Phòng y tế trong trường đã nghỉ làm việc Thẩm Trường Đông không thể làm gì khác là đưa Đinh Dật đến phòng khám bên ngoài trường học khử trùng rồi băng bó, bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, lúc này mọi người mới yên tâm, tính toán đưa Đinh Dật về nhà xem mẹ Đinh quyết định có phải đi bệnh viện hay không.

Kỷ Vân thấy con gái lại bị thương, vốn dĩ muốn nói mấy câu nhưng thấy vết thương bôi thuốc lại đau lòng, vội vàng lấy dụng cụ xử lý vết thương cho cô. Mặc dù Kỷ Vân không phải là bác sĩ khoa ngoại, dụng cụ xử lý vết thương trong nhà tương đối đầy đủ, tất cả đều vì con gái chuẩn bị. Động tác của Kỷ Vân vội vàng, trong long thầm cảm thấy may mắn vì vết thương của Đinh Dật không để lại sẹo, hơn nữa vết thương còn có thể lành như mới, nếu như cô để lại chiến tích huy hoàng trên người thì căn bản đứa trẻ này không thể nhận ra nữa rồi.

Đến sáng ngày hôm sau, đầu gối hoàn toàn sưng lên, đi bộ chân hơi khom liền đau gần chết, liền lo lắng tránh đụng vào vết thương. Những điều này nhịn một chút liền hết, kỳ thi thể dục sẽ diễn ra sau một tháng nữa như vậy sẽ trễ nãi luyện tập! Đinh Dật nhớ tới liền phiền lòng.

Đinh Dật bị thương nên không đi nhanh được, sau khi ăn sáng xong Thẩm Trường Đông thường đưa cô tới trường. Đinh Dật không nói một lời, buồn buồn để hắn đỡ đi. Thẩm Trường Đông do dự một chút mở miệng: “Hay là bạn nghỉ một ngày đi? Mình giúp bạn xin nghỉ.”

“Nghỉ ngơi một chút, mình có thể nghỉ ngơi sao? Bạn cho rằng mình là ai! Bạn được cử đi học chuyên ngành muốn nghỉ ngơi thế nào cũng được, mình không tốt số như vậy!”

Thẩm Trường Đông nghe vậy không nói thêm gì nữa, đỡ cô mà trong lòng buồn bực. Đinh Dật vừa nói hết lời liền hối hận, mắt thấy Thẩm Trường Đông nhíu mày. Hắn mới mười lăm tuổi, đôi mắt buồn làm cho khuôn mặt hắn trở nên tang thương, mà mỗi lần hắn cau mày đều là quan tâm cô.

Nghĩ đi nghĩ lại Đinh Dật không nhịn được cảm thấy sống mũi cay cay, dừng bước lại không chịu đi nữa, Thẩm Trường Đông nghiêng đầu ân cần nói: “Sao thế, có phải đau chân không? Hay là mình cõng bạn nhé.”

Đinh Dật không nhịn được nữa, oa một tiếng khóc lớn lên làm cho Thẩm Trường Đông sợ hết hồn, luống cuống tay chân không biết nên làm gì, đang suy nghĩ có nên đưa cô về nhà hay không lại nghe Đinh Dật nức nở mở miệng:”Thật xin lỗi, mình không nên nói như vậy, là mình thi không tốt sao lại trách bạn chứ, bạn có cảm thấy mình rất vô dụng không? Bình thường rất liều lĩnh nhưng vào lúc mấu chốt lại như xe tuột xích.”

Bình tĩnh xem xét lại, gần đây Đinh Dật có những biểu hiện như cô nói, khó trách cô ấy