
phản bác lại nữa, lại hỏi: “Trước tiên không nói con bé có được hay không, chẳng lẽ ông ủng hộ Văn Bân yêu sớm?”
Chu Văn Bân bị từ này làm cho hết hồn, vội vàng giải thích: “Ba mẹ hai người đừng hiểu lầm, con không có yêu sớm, trong mắt con Đinh Dật giống những bạn gái khác không có gì khác nhau, con thấy bạn ấy đối nghịch với mẹ không làm bài tập nên mới chủ động nói chuyện với bạn ấy, con không thích bạn ấy.”
Đinh Dật cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân đi thẳng lên, lạnh lẽo đi vào trái tim cô, cuối cùng chạy lên đầu, làm cho cô tỉnh táo. Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
“Trong mắt con Đinh Dật không khác gì những bạn gái khác”, thì ra trong mắt bạn ấy, cô cũng giống những học sinh nữ khác vây quanh bạn ấy, “Con không thích bạn ấy”, giờ này ngày này, là bạn ấy làm cho cô biết “tự mình đa tình” viết như thế nào!
Là cô gieo gió gặt bão, kết quả là bị người ta làm nhục! “Ông trời, nếu như ông có linh thiêng thì đánh chết tôi đi, tránh để tôi đứng đây xấu hổ, thẹn với liệt tổ liệt tông!”
Quả nhiên trời cao không nghe được lời thỉnh cầu của cô, bởi vì cô vẫn đứng tại chỗ, lời nói của Chu Chính Thu vẫn còn vang bên tai cô: “Học sinh cấp ba yêu nhau dĩ nhiên không tốt, hơn nữa con bé cũng không tệ, nhưng đứng với Văn Bân không hợp, lý do không phải như bà nói là không đoan trang.” Những lời này dĩ nhiên là nói với Văn Tĩnh.
Nhìn thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe, Chu Chính Thu dừng một chút nói tiếp: “Người xưa có nói cưới vợ không bằng nhà mình, gả con gái cho nhà hơn mình, gia đình mới có thể hòa thuận. Lời này có thể thấy không hoàn toàn đúng, vẫn còn chút đạo lý. Những năm này Đinh Phương Lĩnh lên như diều gặp gió, ở Bắc Kinh còn có người giúp đỡ, tương lai tiền đồ vô biên, nghe bà nói cô bé kia hình như có cá tính rất mạnh, Văn Bân không hợp với con bé, hai đứa bé này thực không hợp.”
Nhiều lời như thế, Đinh Dật chỉ nghe được một câu “Thực sự không hợp lắm” liền quay người đi về nhà.
Một đêm không thể ngủ, ngày hôm sau vẫn phải tái chiến giang hồ, đây chính là cuộc sống của trường chuyên cấp ba, mặc dù Đinh Dật không muốn đối mặt hai mẹ con Chu Văn Bân nhưng dù sao vẫn phải sống.
Khi đem sách trả cho Văn Tĩnh, cô còn ưu nhã, nở nụ cười đáng yêu, không phải do chính tai nghe, Đinh Dật tuyệt đối sẽ không tin những lời làm cô không ngủ được lại được phát ra từ miệng của bà, thì ra đây chính là người trưởng thành, người trưởng thành làm chuyện gì đều sẽ phán đoán năng lực của cô.
Chu Văn Bân vẫn như nổi bật hơn người. Thiếu niên nhẹ nhàng, vừa xuất hiện ở cửa giống như nơi chuyên tụ tập ánh sáng, làm cho người ta không nhịn được ánh mắt cũng nhìn về phía đó, nhìn bạn ấy vào cửa, vòng qua bục giảng, đi tới chỗ ngồi, kéo ghế ra, ngồi xuống. Động tác như vậy bạn ấy làm rất tự nhiên, đẹp như thế, đẹp mắt đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
Thì ra ánh mắt bạn ấy cũng không phải là đắm đuối đưa tình, chỉ là trời sanh có phần hơi sáng rỡ, giọng nói của bạn ấy đối với cô cũng không thân thiết, giống như bạn Lý ngồi cùng bàn trầm thấp mà dịu dàng.
Thì ra đều giống sao, vật sao thì người vậy, chỉ có cô không giống như vậy mà thôi. Tiết lịch sử, Đinh Dật không có tâm tình nghe cô giảng, mở laptop ra ghi lại những suy nghĩ trong lòng cô hiện tại, nhiều năm sau, có thể sẽ hiểu được ý nghĩa cuộc cách mạng này.
Viết xong nhật ký thì không còn thương cảm gì nữa, hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại, cô đã sớm xin cô giáo nghỉ học buổi tối, tối nay mọi người muốn tập trung chúc thọ ông ngoại.
Buổi chiều mẹ cũng đã xin nghỉ chạy về nhà trước, sau khi tan học Đinh Dật đến công ty chờ ba tan việc, vốn dĩ ba muốn đến trường đón cô, để cô ở trường tự học nhưng hôm nay cô làm gì có tâm tình để tự học, hơn nữa, cô cũng không muốn đi với ba rêu rao khắp trường.
Đinh Phượng Lĩnh còn chút công việc phải xử lý, cô thư ký đưa cho cô một chút đồ ăn vặt cùng tạp chí để giết thời gian, Đinh Dật không hăng hái như mọi ngày, sau khi nói cảm ơn liền quăng tạp chí trên ghế quay ra cửa sổ ngồi nhìn dãy núi nhân tạo ngẩn người, núi nhân tạo làm thật đẹp, nước chảy róc rách, trên núi có người đi đường, có ông lão ngồi câu cá, ngay cả động vật nhìn cũng rất sống động, đường núi quanh co khúc khuỷu, các tòa nhà đan xen hợp lý, nhìn lâu làm cho người khác có cảm giác như mình là ẩn sĩ. Người thiết kế nhất định là người có chí khí, Đinh Dật nghĩ, Thậm chí núi này c ó điểm giống núi Thạch Long.
Đột nhiên bị một tràng cười thức tỉnh, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn, là cô thư ký cùng một cô gái trẻ đang nói chuyện, cô gái kia mặc áo khoác trắng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, cầm trong tay gói quà tinh xảo.
“Bí thư Đinh còn một chút tài liệu chưa ký xong, chúng ta chờ ở đây một chút, Đây là Đinh Dật con gái bí thư Đinh, Đinh Dật đây là Thạch Mạn Quân làm ở bệnh viện đa khoa, cũng là học sinh của ông ngoại em.”
Thạch Mạn Quân ngẩn ra, Đinh Dật đã đi lên trước chào hỏi “Chào chị Thạch.”
Thạch Mạn Quân ngượng ngùng cười một tiếng: “Chào Đinh Dật, không ngờ con gái bí thư Đinh lại lớn như vậy, dáng dấp còn xinh đẹp