
ngày, cô sớm đã dưỡng thành thói quen hai người ôm nhau vô cùng thân thiết, ngáp một cái liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng lâu rồi Cố Du không có nằm mơ, nhưng lúc này đây, sự vật trong mộng đặc biệt rõ ràng. Thân thể nóng lên, hô hấp nặng nề, như là có một bàn tay mò mẫn chạy loạn trên làn da, hết sức khiêu khích. Gương mặt Từ Trạm như gần như xa, thân thể hai người lại đè lên nhau, Cố Du nghe thấy tiếng khóc lóc nỉ non trộn lẫn với tiếng rên rỉ của chính mình, hay tay không biết là nên đẩy ra hay là vẫn ôm lấy Từ Trạm, nóng bỏng nồng cháy, còn có chút ẩm ướt.
Bỗng nhiên trợn mắt, Cố Du bị giấc mộng ướt át không thể tưởng tượng được này làm toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mới vừa tỉnh dậy, cô lại cảm nhận được lửa nóng trong tay, giống như một giác mộng chân thật, thậm chí ngay cả hơi thở khô nóng bên tai cũng giống nhau như đúc. . . . . .
Cô kinh ngạc ngẩng
đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen láy. Sự trầm tĩnh lạnh nhạt thường ngày đã bị mê ly thay thế, ánh mắt nóng bỏng kề sát chính mình.
Một ngón tay bị anh ngậm trong miệng, đầu lưỡi thô đảo qua ngón út, liếm
mút khiến sự ngứa ngáy từ bàn tay chạy khắp toàn thân cô, một bàn tay
còn lại bị anh cầm lấy, cưỡng chế cầm lấy hạ thân nóng rực của anh
Cố Du sợ ngây người.
Cô còn chưa có bất cứ phản ứng gì thì đã bị Từ Trạm ôm vào lòng, áp chế
hai cánh tay run rẩy của cô. Anh khó nhịn rên lên một tiếng, ngay sau
đó, một đầu ngón tay cô bị anh cắn đau nhói, bàn tay còn lại cũng truyền đến một trận ấm nóng
Âm thanh thở gấp truyền vào màng tai Cố
Du , Từ Trạm buông cánh tay chế trụ sau lưng của cô ra, tựa đầu đặt ở
hõm cổ cô, hô hấp dồn dập.
Cố Du chưa từng có bạn trai, càng chưa từng trải qua thể nghiệm như vậy.
Đầu óc cô trống rỗng, lại rõ ràng cảm giác được trên tay có chút chất lỏng sền sệt . . . . .
Cô không hiểu nổi cảm giác mâu thuẫn vừa xuất hiện trong lòng ?
Một cước đá văng Từ Trạm đang quấn lấy cô nhấm nháp dư vị, tiếng rầm vang
và tiếng kêu rên truyền đến, Cố Du cũng không thèm mở đèn, trực tiếp
bước qua người té trên mặt đất , chạy thẳng về phía toilet.
Khi cô đứng ở bồn rửa mặt thì đèn cảm ứng tự bật sáng, cô vừa nghiến răng nhịn khóc vừa rửa sạch chất lỏng trắng đục trên tay.
Ngay cả khi dùng hết nửa chai nước rửa tay, cô vẫn cảm thấy còn bẩn.
Không biết từ lúc nào trong gương rửa mặt hiện ra thêm một người .
Cố Du không muốn để ý đến anh, tiếp tục cúi đầu chà xát tay thật mạnh,
hai cái tay cũng bị chà cho đến đỏ lên, nước lạnh xông đến càng lúc càng đỏ .
Đột nhiên Từ Trạm ấn vào công tắc bên cạnh, lấy khăn mặt quấn lấy tay cô.
Anh không nói được một lời hợp ý Cố Du , một bộ dáng cố tình chọc tức cô,
cô cố gắng muốn tránh thoát. Vừa rồi đắc thủ là do Từ Trạm nhất thời sơ
suất, bây giờ khuỷu tay của cô đều bị đè lại nên không thể thương tổn
anh được nữa
Trên mặt gương xuất hiện hơi nước, lúc này Cố Du
mới phát hiện nút thắt trước ngực của áo ngủ đã bị cởi ra, động tác vừa
rồi của cô làm lộ ra một mảng xuân quang, khiến người ta muốn mòn con
mắt.
Rõ ràng hầu kết Từ Trạm giật giật, không đợi cô đưa tay che đi, một phen thuận tay khiêng cô lên vai, vứt lên giường.
Đến trên giường Cố Du vẫn còn không chịu thua, cho dù là vợ chồng cũng
phải tôn trọng của ý kiến của cô, càng không phải nói bọn họ vốn không
phải loại vợ chồng bình thường. Cô hạ quyết tâm đêm nay tuyệt không để
cho Từ Trạm thực hiện được. Cô giáng cho anh một quyền, nhanh chuẩn
ngoan độc, đáng tiếc là vẫn bị Từ Trạm nửa đường chặn lại nắm ở trong
tay, lại bị anh mượn lực, kéo cả người cô vào trong lòng, áp về trên
giường.
"Đừng náo loạn! " Anh vỗ vỗ lưng Cố Du , như là lừa đứa trẻ không nghe lời: "Đi ngủ đi."
Cố Du cảm thấy Từ Trạm giống như là miếng xốp, lạnh lẽo ẩm ướt, mặc kệ cô
phát hỏa như thế nào, anh đều có thể dễ dàng hút vào, khiến cô không
dùng được một chút hơi sức.
Cố Du làm sao có thể ngủ được chứ!
Cô trải qua cả tháng suy sụp tinh thần, lửa giận tràn ngập trong lòng,
lại không chỗ phát tiết, rốt cục cũng xuất ra chiêu thức kỹ năng phòng
thân hung tàn thông dụng nhất của phụ nữ — cắn.
Trên cánh tay
của Từ Trạm căng đầy bắp thịt, nhưng vẫn bị cô cắn đến chảy máu. Máu
tươi tràn ra, cô vẫn không buông miệng, đem tất cả tủi thân oan ức trong lòng trút hết lên răng nanh.
Cuối cùng, cô cũng bình tĩnh lại.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Từ Trạm vẫn không thốt một tiếng, không trốn một lần, cứ yên lặng ôm cô, mặc kệ cô tùy ý trút giận.
Hơn nữa, dường như cô cắn có phần nghiêm trọng, mùi máu tươi ở trong miệng quá nồng rồi.
Nhưng Cố Du không muốn để ý đến anh ta, cũng giống như anh ta vốn mặc kệ cảm nhận của bản thân cô vậy.
Cô yên tâm thoải mái nhắm mắt lại, hận không thể xóa hết toàn bộ ra khỏi tâm trí.
Sáng sớm Cố Du tỉnh lại rất sớm, ánh mặt trời xuyên qua bức màn, theo khe
hở bên cạnh hé ra một vòng ánh sáng vàng. Cô dụi dụi mắt, mới phát hiện
bản thân còn đang ở trong lòng Từ Trạm.
Thường ngày khi cô thức
dậy thì Từ Trạm đã đi làm rồi, Cố Du cầm lấy đồng hồ đầu giường của
anh, phát hiện chỉ mới có năm giờ sáng.
Dường như Từ Tr