
ý đến ang mới chậm rãi đi tới.
Sau khi anh đến gần, Từ Trạm mới phát hiện, Vu Duệ luôn luôn rất chú ý dáng vẻ,an hiểu sửa sang bản thân vậy mà tóc đinh hơi hỗn độn, cằm đầy râu ria
"Như vậy mà các người còn sống trở về", Vu Duệ đến gần sau đó trầm mặc nhìn chằm chằm Từ Trạm rất lâu, cười, nện một quyền thật mạnh trên vai của anh, "Mạng thật khá lớn !"
Từ Trạm dùng sức vỗ vỗ cánh tay của anh,nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Không yên lòng giao tập đoàn cho cậu,không thể chết sớm như vậy."
"Lúc cậu không ở đây,tất cả đều rất tôt", Vu Duệ bật cười, "Thật sự bức lui khóe miệng nghẹn những chỗ Châu Âu và Maldives."( không hiểu bạn editor viết cái gì hết T.T).
"Cực khổ !" Từ Trạm lời ít ý nhiều.
Giữa tình cảm anh chị em có lúc không liên quan máu mủ,ví dụ như Phương Nhàn và Cố Du,lại ví dụ như anh và Vu Duệ.
Giữa tình nghĩa anh rất đơn giản, Từ Trạm và Vu Duệ nhanh chóng bắt đầu nói về việc sắp xếp cộng sự, lúc này trong xe truyền đến tiếng hét chói tai.
"Thật sự chị không sao,không cần nhìn, trên người không có vtế thương khác !"
"Im miệng lại cho em !"
Trong xe khôi phục im lặng.
Vu Duệ không nhịn được cười thành tiếng, vỗ vỗ vẻ mặt mơ hồ đang lộ vẻ ngạc nhiên của Từ Trạm, "Còn không nhanh học hỏi kinh nghiệm, tôi mang chuyên gia thu thập vợ cậu cho cậu."
Ở lại Đại sứ quán ba ngày, Từ Trạm dần dần phát hiện chỗ thần kỳ của Phương Nhàn.
Ví dụ như anh dùng mọi cách khuyên nhủ dụ dỗ tự mình đúc tới miệng Cố Du mới bằng lòng ăn cháo, Phương Nhàn đặt lên bàn, Cố Du tự mình chủ động cầm, sau đó ăn không hết.
Nhưng mà Phương Nhàn ở đây, công việc phúc lợi bôi thuốc cho Cố Du như vậy không tới phiên anh.
Vì vậy Từ Trạm và Vu Duệ cùng nhau xử lý công việc, giải quyết tốt hậu quả người gặp tai nạn trên không này, sau đó phối hợp chính phủ nước T tìm kiếm người sống sót khác. Đồng thời phải báo cáo việc đàm phán vũ khí bên ngoài cho Đại sứ quán.
Chờ sự việc ở nước T kết thúc hoàn toàn đã là một tuần sau cuối cùng Cố Du khóc đầy mặt ăn bữa thịt hảo hạng, lần này máy bay bình an đến nơi, vừa hạ cánh, Từ Trạm và Vu Duệ nhận được tin tức ở Bắc Kinh, hai người vội vàng chạy đến tập đoàn, Cố Du đưa Phương Nhàn trở về nhà.
Phòng từng ở đã bị bán đấu giá mất, ngoại trừ nhà của Cố Du và Từ Trạm thì Phương Nhàn không có chỗ khác để đi, Cố Du sắp xếp căn phòng cho cô, Phương Nhàn suy nghĩ, cười ngọt ngào động lòng người nói: "Mấy ngày sau em sẽ trở về Mĩ, chị chăm sóc em nhiều hơn, hai chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau."
Cố Du không hề nghĩ ngợi liền vui vẻ đồng ý.
Buổi tối Từ Trạm trở về, gối đầu và chăn của mình đã bị chuyển sang phòng khách.
Nhưng đây mới bắt đầu bi kịch của anh.
Phương Nhàn quả nhiên giống như Vu Duệ nói, có vỏ bọc khác để đối phó Cố Du.
Lúc để cô thành thật uống thuốc dưỡng thương thì có thái độ hung dữ, "Cố Du chị vui vẻ mở miệng ra đừng để em nói lần hai!"
Làm nũng với cô thì hồn nhiên khoe tài, "Chị, em thích ăn món trứng xào chị làm nhất!"
Cố Du làm đồ ăn có hương vị gì, không ai rõ ràng hơn Từ Trạm, nhưng Phương Nhàn trợn mắt nói dối mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, cười lên ngọt ngấy ôn mềm, chờ phối hợp động tác trong nháy mắt, Cố Du hoàn toàn không thể chống cự.
Vợ yêu anh luôn cưng chìu cứ như vậy bị người đùa bỡn trên tay, nhưng Từ Trạm không biết nói gì, vì vẻ mặt Cố Du hưởng thụ hạnh phúc vô cùng, anh ít khi nhìn thấy.
Ghen tuông với em vợ thật sự là rất không có phong cách, Từ Trạm chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và Cố Du càng ngày càng ít trao đổi.
Đặt được hợp đồng với nước T, nhiều hạn chế tiếp sau, hôm nay Từ Trạm làm việc đến rạng sáng mới về nhà.
Khắp nơi tối đen, vì anh không muốn quấy rầy Cố Du và Phương Nhàn nghỉ ngơi nên tắm đơn giản ở phòng tắm lầu một, sau đó thay quần áo xong trở lại khách phòng.
Không có bật đèn, Từ Trạm khó ngủ, châm thuốc đứng trước cửa sổ.
Vì gần như là chịu ngoại thương, thân thể của anh và Cố Du khôi phục rất nhanh, cơ bản không cần lo. Cô càng khỏe mạnh, anh càng khó nhịn, từ khi rời khỏi Dương Cảng đến bây giờ, thời gian gần một tháng hai người không thân mật, ngày đó cô tắm xong đi lấy trái cây lướt qua bên người anh, Từ Trạm nhanh chóng có phản ứng, nhưng ngoại trừ tắm rửa để kiềm chế, anh căn bản không có kế hoạch khả thi.
Nhớ dáng vẻ cô vô số lần động tình như vậy vào buổi tối, Từ Trạm hung hăng hút thuốc, chôn tất cả tà niệm chua cay vào trong ngực.
Tiếng cửa ken két bỗng nhiên kinh động suy nghĩ, chờ anh kịp phản ứng, ngang hông giống như là rắn quấn.
"Sao bây giờ mới trở về?" Cố Du dán trên lưng của anh, gióng nói yếu mềm khiến xương cốt của anh hơi run lên.
"Mau đi ra," Từ Trạm lập tức dập tàn thuốc, đẩy tay cô ra, "Trong phòng có khói."
"Vậy em đi thật." Cố Du cố ý cọ cọ hai má vào lưng anh.
Từ Trạm dừng lại, nhanh chóng bắt được tay cô, gắt gao ôm sat vào người.
"Mấy ngày này thiếu chút nữa đã quên anh, không giận em đi?" Hôm nay Cố Du nói chuyện vô cùng dịu dàng.
"Không có." Từ Trạm nói rất thật, anh không phải người vô tâm, mặc dù đáy lòng khó tránh khỏi mất mát. Anh xoay người, ôm cô trong bón