
mấy phần lo lắng, cô vừa nâng ly lại có người cản lại: "Anh thay em uống!"
Ba phần tức giận bảy phần bình tĩnh, với giọng điệu không muốn ai chen vào.
Anh hùng cứu mỹ nhân chính là lão Hoắc, anh vẫn còn đang giận dữ hung ác nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt đầy uy hiếp, làm sao mà cô không thấy được!
Cô nhìn anh thản nhiên cười: hiện tại đã muộn rồi, ông chú à!
Sau đó nâng ly rượu lên uống vào.
Mẹ ơi, có ai từng nói rằng rượu nguyên chất vừa thơm lại vừa ngon mà sao cô lại thấy rượu này vừa đắng lại vừa cay như vậy, thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
Thật thấy khâm phục mình, ba chén trôi xuống bụng cả người cảm thấy choáng váng giống như đang ở trên chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng giữa hồ sen xanh ngát.
Phố Xuân Phân có hồ sen rất nổi tiếng nhưng bây giờ đang là tháng mười hai hoa sen đã sớm tàn lụi rồi.
"Khụ khụ" Tự nhiên lại bị sặc nước bọt, men rượu sộc thẳng lên mũi.
"Chị dâu giỏi quá!"
"Thì ra là chị dâu muốn giấu nghề!"
"Chị dâu, chị là thần tượng của em. Hóa ra là nói đến ‘ mở ba chén ’ chính là muốn nói đến chị!"
Tiếng khen kèm theo tiếng vỗ tay vang lên, cô nhìn xuống nuốt nuốt nước bọt.
Cố Tích kéo nhẹ ống tay áo của cô, cô liền quay đầu sang : “Không có việc gì.”
"Trước kia lão Hoắc không để cho bọn em uống cùng chị..., thì ra chị đúng là cao thủ rồi, tối nay không say không về?"
Cố Tích nhìn cô cười ranh mãnh, cô khoát tay hùng hồn nói: "Không thành vấn đề!"
Sau đó lại nhìn về đối diện, cười đắc ý: "Chị Vương Hiểu, có bằng lòng không?"
Vương Hiểu hơi nhếch khóe môi mỉa mai nói: " Tửu lượng của em cũng tốt nhỉ ."
"Chị dâu, em mời chị, chúc chị phúc như biển Đông!"
Chàng trai hào sảng Lý Khôn hướng về phía cô nâng chén. Em trai à, chúc phúc kiểu này có khác gì muốn đùa bỡn, ly rượu này chị đây phải uống.
"Chị dâu, chúc chị sớm sinh bé gái đáng yêu!"
Người thứ ba này chúc rất hay, mặt của Vương Hiểu đen lại, lão Hoắc đắc ý cười ra tiếng vì vậy cô cũng nên uống chén này .
"Chị dâu, cũng nên để cho lão đại còn chút sức lực, không muốn đạp cửa mà chạy còn phải để lại cho bọn em một chút canh thừa nữa chứ!"
Chàng trai cao lớn số bốn tiếp tục!
"Chị dâu, chúc chị mãi mãi xinh tươi trẻ đẹp!"
Nghe thì hay đấy nhưng mà chị dâu các người cũng không phải đang luyện X công !
"Đủ rồi, các cậu nên có chừng mực thôi."
Lão Hoắc rốt cuộc cũng lên tiếng, khi anh nói đến từ cuối cùng thì đầu lưỡi hơi nhưng lại. Cô nhìn anh dưới ánh đèn mông lung, giọng nói không lớn không nhỏ, lại có một chút mập mờ, đầu quả tim run lên liền toét miệng cười với anh.
Vì uống nhiều rượu nên giờ phút này gương mặt của cô như bị lửa thiêu, nóng hầm hập. Cố ý lim dim mắt nhìn anh, ánh mắt của cô như có như không mang theo mấy phần quyến rũ.
Lão Hoắc đột nhiên uống sạch cốc rượu trên tay sau đó vẫy vẫy cô : "Đến đây."
Anh đây là đang ra lệnh cho cô sao?
Không phải , cô cảm thấy được là anh đang van xin cô.
Trêu chọc cũng nên có mức độ, vui đùa cũng nên có chừng mực thôi.
Hôm nay chơi đến đây thôi, không thể chọc anh tức giận quá lần sau sẽ không có trò hay để chơi tiếp nữa.
Cô thản nhiên đứng dậy nhưng không ngờ đầu gối lại run lên, đúng lúc được một bàn tay đỡ lại. Cô còn chưa kịp nói cám ơn Cố Tích thì đã bị kéo mạnh về phía sau .
Ông chú à, cầu xin chú dịu dàng một chút!
Lão Hoắc siết chặt lấy bả vai làm cô thấy hơi đau đau. Vì cô thấp hơn anh mười mấy centi mét nên đành phải ngẩng nhìn lên, trong mắt của anh đang đốt lên hai ngọn lửa muốn phun trào ra ngoài. Cả người cô dính vào trong ngực anh, muốn mập mờ bao nhiêu thì có mập mờ bấy nhiêu!
Cô nảy sinh ý niệm đùa dai, nhón chân lên nhanh chóng cắn cằm anh một cái.
Anh rốt cuộc cũng thả lỏng chân mày, khôi phục lại sự thâm trầm ban đầu, nhưng vẫn dùng giọng hung hăng nói với Cố Tích: "Về sau cách xa bà xã của anh đây ba thước!"
Nói xong còn làm điệu bộ như muốn đánh người.
Cô cảm thấy được ánh mắt lão Hoắc chợt lóe lên hung dữ, đúng là phong cách của đàn ông đích thực.
"Ha ha ha. . . . . . Cố Tích, cậu chọc giận lão đại về sau trong sân huấn luyện cậu sẽ trở thành cái bia thịt rồi!"
"Như vậy cũng tốt. . . . . . Cô rốt cuộc không cần lại làm cái bia rồi, mừng đến rơi lệ!"
"Cứ vậy đi, tiểu tử cậu đúng là có đạo đức!"
"Ôi thật bất hạnh làm mục tiêu sống bốn mươi chín ngày!"
Trong tiếng cười của bọn họ cô như nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn vùi trong ngực lão Hoắc, bị anh mang tới chỗ đang ngồi. Cô liếc mắt vừa vặn có thể thấy khuôn mặt đang trắng xanh của Vương Hiểu. Chị à, không phải là em muốn làm chị khó chịu, mà là chị tự mình rước lấy thôi!
Cô đây chỉ là phản kích mà thôi, lão Hoắc đã từng dạy cô khi bị kẻ địch chèn ép lấn áp thì nhất định không được nhân từ nương tay, phải một đao chém xuống mà ngăn lại.
Cô đây là đang ngoan ngoãn nghe theo chỉ dạy của ông xã mà thôi!
Lão Hoắc nheo mắt nhìn Lý Khôn ngồi cạnh Vương Hiểu, cậu ta cũng là một người biết nghe lời, ngoan ngoãn mời Vương Hiểu chuyển đến ngồi ở vị trí của cậu ta sau đó mang bát đũa sang ngồi vào bên cạnh Cố Tích.
Lão Hoắc hài lòng sờ sờ cằm, sau đó nhìn sang cô mập mờ cười.
"Em r