XtGem Forum catalog
Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323221

Bình chọn: 9.00/10/322 lượt.

tiếng, nặng nề đóng cửa lại.

Cô ấy kiên quyết xoay người, bao trùm ở dưới hàn băng rõ ràng là thấy đau lòng.

Phòng làm việc hai mươi mét vuông, chỉ còn lại cô và Quý Quân, mà phòng ngoài hình như theo cái xoay người của Tống Thần, cũng bộc phát an tĩnh.

"Cô ấy vẫn như vậy. . . . . ."

Cô gãi gãi đầu , chỉ vào cửa sổ sát đất bên tay phải nói: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."

Không đợi Quý Quân, cô dẫn đầu bước đến trước.

Sáng nay không có mặt trời, cả một bầu trời chỉ toàn là màu xám tro.

Từng ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát đứng sừng sững ở trước mắt, hình như có thể vươn tay ra là chạm đến.

"Quý Quân, anh rốt cuộc đã có thể đứng trên muôn người.Em thật sự chúc mừng anh."

"Anh về sau, tiền đồ sẽ càng thêm rực rỡ sáng lạn."

Anh đi tới bên cạnh cô, cánh tay bất giác để bên cạnh tay của cô, đồng loạt nhìn ra phía ngoài.

"Trước kia anh đã hứa với phải mua nhà ở chỗ đó. Lúc rảnh rỗi chúng ta có thể ngồi ở trên thuyền, tản bộ dọc theo bờ sông."

Đầu ngón tay thon dài chỉ về phía đó, đứng ở trên tầng cao, chỉ nhìn được khúc quanh của nó mà thôi.

"Anh nhất định sẽ làm được thôi."

"Ừ, tuần trước mới vừa thanh toán tiền đặt cọc."

"Em vẫn biết, anh sẽ thành công. Ánh mắt của em rất chuẩn đúng không."

"Sơn Chi, chỗ kia" anh kéo tay của cô, chỉ theo hướng 37 độ: "Thiếu một nữ chủ nhân."

Cô nhìn vào tòa nhà cao tầng đó, có thể thấy được mơ hồ tường ngoài màu đỏ thẫm: Là tòa nhà cao nhất sao?"

"Ừ."

"Không tệ, ở gần sông, tầm nhìn sẽ rất đẹp."

Cô nghiêng người sang, chỉ vào hướng 75 độ bên kia, cũng là một tòa nhà cao tầng khác.

"Quý Quân, hiện tại em ở chỗ này."

Tay của cô đặt lên trên kính thủy tinh trong suốt, chiếc nhẫn chạm vào cửa kính, vang lên một tiếng rất nhỏ nhưng lại rõ ràng: "Ở cùng với chủ nhân của nó."

Tầm mắt của cô rơi vào bên trong tòa nhà đó, mặc dù cô không phân biệt cụ thể cái nhà kia là cái nhà nào, chẳng qua cô biết, đó chính là.

Nhà của cô cùng với lão Hoắc, bọn họ sẽ ở đó.

"Anh biết rõ những năm vừa qua anh ta vẫn cùng với em, nhưng Sơn Chi, không phải em cũng đã hiểu nỗi khổ tâm trong lòng anh vào năm đó hay sao?"

"Em hiểu, em rất thông cảm, nhưng …"

Mặc dù có máy điều hòa không khí, nhưng đầu ngón tay đặt trên kính lại thấy lạnh lẽo, giống như khuôn mặt của Tống Thần.

Cô quay đầu, chăm chú nhìn Quý Quân: "Em không yêu anh."

"Anh chỉ vì cha của mình mà buông tha em, điều đó cũng dễ hiểu; mẹ của anh vì chồng của mình mới cay nghiệt chanh chua như thế, tất cả đều có thể lý giải; Cổ Tiểu Văn vì tình yêu của mình mà dây dưa với em, cũng coi như là bình thường."

"Chúng ta ở chung một chỗ bao nhiêu năm, để em đếm một chút, khoảng bảy tám năm mà thôi."

"Anh có thể vì cha mình mà không quan tâm đến em, nhưng mà ít nhất, anh cũng có thể nói rõ ràng cho em biết. Có phải Hạ Sơn Chi em trong mắt anh, là người đến chết vẫn muốn dây dưa hay sao?"

"Không phải vậy!"

Quý Quân đè tay phải của cô, tay của anh ấm áp đè lên kim loại lành lạnh.

Cô dùng lực, rút tay ra.

"Cho đến trước khi bước lên máy bay, mẹ anh cắt đứt tất cả đường dây liên lạc. Khi máy bay hạ cánh anh gọi điện thoại cho em, nhưng đều không liên lạc được."

"Phải, ngày anh lên máy bay cũng chính là ngày điện thoại di động của em bị vỡ."

Tay của anh lại đặt lên, cố gắng nắm chặt tay cô...cô siết chặt quả đấm, không để cho anh được như ý.

"Sơn Chi, anh có lỗi, em tha thứ anh được không?"

Cô bước sang bên cạnh một bước, nhìn lại anh nói: "Em tha thứ cho anh."

Tổng cộng có mấy chữ, lúc nói ra khỏi miệng, lại vô cùng dễ dàng.

Ánh mắt của Quý quân thâm trầm thay đổi nhanh như chonh chóng, hai cánh tay buộc chặt, đè cô lên trên cửa sổ sát đất, từ phía sau ôm lấy cô.

Tim của anh cũng đạp rất mạnh, tay của cô chống lên cửa kính, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào phía nam kia.

Mặt của anh vùi ở trên hõm vai của cô, hơi thở hổn hển thổi vào trên da cô.

Nhưng cô cũng không đẩy anh ra.

Nếu như bị lão Hoắc nhìn thấy, cô nghĩ lão Hoắc nhất định sẽ chém bay tay của Quý Quân ra mất.

Nhất định sẽ cắn răng nghiến lợi thắt cổ của cô mà nói: "Hạ Sơn Chi, em không phải là một phụ nữ đức hạnh!"

Nhớ tới cái khuôn mặt kia xanh mét mặt cùng với ánh mắt giết người kia, bả vai của cô co rụt lại, trong lòng toát ra ý lạnh.

Mới vừa bị Tống Thần bắt gặp, không chừng cô ấy đã đi nói cho anh ấy rồi?

Cô nghĩ tới đây, cổ liền chợt lạnh, có chất lỏng từng giọt từng giọt rơi lên trên vai.

Quý Quân nghẹn ngào nói: "Vô số lần van xin em tha thứ cho anh, nhưng anh chưa bao giờ dám mơ em sẽ chân chính tha thứ cho anh."

"Thật xin lỗi. . . . . . Cám ơn em."

Cô móc khăn giấy ra, đưa về phía sau.

"Quý Quân, anh có biết vì sao em đổi số điện thoại không?"

"Anh có biết điện thoại di động làm sao lại bị vỡ nát không?"

"Một chiếc xe tốc độ cao lao tới, Cổ Tiểu Văn đẩy em ra ngoài đường, điện thoại di động liền bay ra ngoài, bị cái xe ấy nghiền nát."

"Thật may là, em không bị nó nghiền nát."

"Cho nên, em có thể vì anh quên hết mỗi một giọt nước mắt mệt mỏi."

"Nhưng mà, em không thể quên người đàn ông vì em mà phải nằm ở trong vũng máu."

"Bởi vì