Cao Thủ Học Đường

Cao Thủ Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322803

Bình chọn: 7.5.00/10/280 lượt.

cả lũ đấy.

Nghe thấy ba chữ “thầy giám thị” ba mươi mốt đứa nín thin thít, đứa nào cũng khoanh tay lên bàn, mắt nhìn lên bảng rất lễ phép. Cô Thủy bật cười.

- Mấy cái đứa này thật là, cô đùa thôi mà này tuần sau thi rồi đấy , các em nhớ ôn tập cho kĩ nghe chưa?

- Thì ngày nào chả bị nhét một đống thứ vào đầu hả cô .

Hai tay Thế Bảo chống cằm, mắt mơ màng nhìn cô Hàn Thủy, Nhật Nam bặm mối dúi liền cho Bảo một cái trên trán :

- Tài lanh vừa thôi mày.

- Thì ngày nào ở vườn hồng chúng ta chẳng…

- Thế Bảo trật tự đi em.

Phóng ra vài tia nhìn ái ngại về phía Khánh Đăng , Anh Kiệt và Hàn Tuyết cô Thủy nở một nụ cười gượng gạo. Gõ nhẹ lên chiếc máy tính trên bàn cô nhẹ giọng :

- Đây là đề cương ôn tập.

- Đề cương ôn tập ạ ? Lão bà bà có nhầm không, từ khi nào bọn em học thêm môn Anh Văn đấy ạ?

Hà Mi tròn mắt nhìn đống chữ trên màn hình máy chiếu, nhỏ cầm lấy hai bím tóc văn nhẹ, thắc mắc. Cả lớp Toán đồng loạt gật đầu, cô Thủy mỉm cười, dịu dàng nhìn các học viên .

- Các em sẽ thi thêm môn Anh Văn.

- Hả ???

....

Chap mới nè.

Hành lang của mỗi dãy nhộn nhịp học sinh, tà áo dài thanh thiên tung bay giữa sân trường. Học Viện Angle sáng sớm đã được trang hoàng một màu cờ hoa lộng lẫy để chào đón các thí sinh trường khác tới tham dự kì thi học sinh giỏi. Thầy Bình đứng trên phòng làm việc nhìn xuống, đôi mắt già nhăn nheo ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời, qua hôm nay nữa thôi mọi thứ sẽ trở về vị trí vốn có của nó, công sức thầy gây dựng suốt mấy năm qua sẽ hái quả, và thầy…sẽ phải ra đi. Nghĩ tới chuyện đó, một nỗi buồn mênh mang lại dâng lên trong lòng thầy, gắn bó với học viện đã hơn 20 năm, buồn có vui có, đắng cay nhiều mà hạnh phúc cũng rất nhiều. Vậy mà…

- Thưa thầy.

Giọng nói nhẹ nhàng ngoài cửa đánh thức mọi suy nghĩ của thầy, khẽ nở một nụ cười, thầy nhìn cô học trò xinh xắn , đôi mắt đen tuyền với một ánh mắt trìu mến.

- Cát Anh đấy à, sắp vào thi rồi, em có chuyện gì muốn nói với thầy sao ?

Vén nhẹ tà áo dài qua một bên, Cát Anh mím môi như đang phải kìm nén một thứ cảm xúc nào đó , nhỏ gật nhẹ :

- Vâng ạ , còn tầm 15 phút nữa thôi, em có chuyện này muốn nói…

Sự ngập ngừng trong giọng nói khiến thầy không khỏi tò mò:

- Có chuyện gì em cứ nói đi, thầy cũng không bận gì mà.

Mùi trà thoang thoang bay trong phòng tạo nên sự ấm cúng thân tình giữa cô học trò nhỏ và thầy hiệu trưởng. Cát Anh đưa hộp quà đặt sau lưng ra phía trước để trước mặt bàn. Thấy sự khó hiểu trong mắt thầy Bình, nhỏ cười nhẹ :

- Cảm ơn thầy trong suốt 2 năm qua đã luôn tin tưởng chúng em, yêu thương chúng em hết mực. Dù em biết áp lực đối với thầy rất lớn, nhưng thầy đã không quản ngại khó khăn chăm lo và dạy dỗ chúng em nên người. Em biết, bây giờ nói những lời này đối với thầy có lẽ đã muộn, nhưng rất xin lỗi thầy vì sự nghịch ngợm của lớp Toán đã làm thầy phải bận tâm, xin lỗi thầy vì đã làm cho mái tóc thầy có thêm nhiều sợi bạc, xin lỗi thầy vì tất cả.

Đuôi mắt nhiều nếp nhăn nheo lại, thầy chớp con mắt cố ngăn những giọt nước mắt già nua không rơi xuống.

- Cát Anh à, em đừng nói thế, chính các em mới là những người đã tiếp thêm động lực sống cho thầy. Sau này và mãi mãi, các em luôn là các học trò ngoan của thầy, nhớ không ?

- Vâng ạ.

Nụ cười đẹp đẽ nơi khóe môi thay cho lời cảm ơn chân thành nhất.

- Em hứa, chúng em sẽ mãi là trò ngoan của thầy, mãi mãi là như vậy. Thầy…cho em gửi lời cảm ơn và xin lỗi tới các thầy cô khác, cảm ơn vì các thầy cô đã cáu gắt, cũng đã mỉm cười với chúng em. Xin lỗi vì đã làm các thầy cô buồn rất nhiều.

- Thầy biết rồi.

Thầy Bình cười đôn hậu nhìn nhỏ, nụ cười của một nhà giáo có tâm với nghề. Cát Anh bước ra ngoài, ánh mắt lưu luyến nhìn lại toàn cảnh căn phòng Hiệu trưởng, nhìn lại con người mái tóc đã bạc màu theo năm tháng. Bước chân nhẹ nhàng, hôm nay sân trường buồn hơn.

...

Reng. Hồi chuông ngân dài báo hiệu giờ làm bài bắt đầu. Sự ngột ngạt, căng thẳng len lỏi qua từng khung cửa sổ. Khò khò khò…Tiếng ngáy đều đều của một cậu học sinh làm cho giám thị chú ý, thầy Vinh bước xuống bàn thứ tư, mắt quét qua cậu học sinh đang ngủ gục một lượt, chợt thấy người quen, thầy bật cười, gõ gõ vào đầu cậu bé vài ba cái :

- Này, dậy đi.

Thế Bảo quơ tay loạn xạ, mắt nhắm tịt.

- Aizzz…để người ta ngủ tiếp coi, làm phiền hoài.

- Trời, thằng nhỏ này, thi với cử thế đấy, dậy đi, Thế Bảo.

- Dạ….

Loạng choạng ngước mặt lên, bộ dạng của cậu chẳng khác nào tên trộm bị chủ nhà bắt gặp,làm các thí sinh khác không nhịn nổi cười . Bảo gãi gãi đầu, nhìn thầy Vinh mếu mặt :

- Thầy ơi em buồn ngủ.

Thầy Vinh nhăn mặt, gõ thêm một cái lên đầu cậu :

- Em không định là bài thi nữa hả ???

- Em làm xong lâu rồi mà, mới ngủ được có chú xíu thầy đã gọi dậy.

Như không tin nổi tai mình thầy Vinh há to miệng :

- Mới có hơn 20 phút đấy ông nội.

- Xong thật rồi mà thầy, em buồn ngủ quá à.

Lấy tay che miệng, Bảo ngáp một cái rõ to, nhìn thầy Vinh trân trối. Thầy Vinh thở dài, lấy bài kiểm tra của cậu nhìn qua một lượt rồi gật đầu.

- Thôi được rồi, em ra đi, xong rồi thì nộp.

Cả phòng thi trò


Disneyland 1972 Love the old s