XtGem Forum catalog
Cặp Đôi Trời Định

Cặp Đôi Trời Định

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323462

Bình chọn: 9.00/10/346 lượt.

y đều mặt mũi bầm dập, đôi mắt rưng rưng.

Thấy Lục Thiên Kiều, đám nữ yêu kia như bắt được cứu tinh, vừa lăn vừa bò tới ôm chân hắn, khóc lóc ầm ĩ: "Là đại tướng quân ở hoàng lăng! Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi! Van xin ngài... Van xin ngài mau đuổi hung thần kia đi đi!"

Lục Thiên Kiều phải lui lại hai bước: "Con gấu yêu kia ở đâu?"

Đám nữ yêu kia càng khóc lóc thương tâm hơn nữa: "Đại vương đang ở hậu điện! Tướng quân, nếu ngài không nhanh chóng cứu đại vương thì đại vương sẽ bị hung thần kia đánh chết mất!"

Hắn cảm thấy hơi khó hiểu, cầm thanh kiếm gỗ xông vào hậu điện, đập vào mắt hắn là khung cảnh khắp nơi hỗn độn, khắp nơi la liệt những bình hoa vỡ vụn thành từng mảnh, cá chép đầu hồng nằm phơi bụng trắng hếu trong ao, màn cửa bị kéo rối tung, rách te tua, khiếp hơn nữa là mấy nữ yêu mặt đầy máu đang gào khóc thảm thiết.

Hắn đứng lại trước cửa hậu điện, đột nhiên lại cảm thấy hơi do dự, không biết phía sau cửa sẽ xuất hiện quái vật gì.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cung nặng trịch ra, một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, ánh sáng chiếu vào căn phòng tối tăm, hắn vừa nhìn đã thấy Tân Mi, nàng đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi thấp đầu, trong tay cầm một cái chén uống rượu to đùng bằng đồng thau.

Con gấu yêu tiếng tăm nổi như cồn với biệt danh “hái hoa tặc” trong truyền thuyết đang nằm như một đống thịt chết bên chân nàng, một bàn tay đầy móng vuốt đặt trên mép bàn, sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.

Một bàn chân của Tân Mi dẫm trên cái bụng mềm nhũn của nó, đột nhiên nàng cười tít mắt tự bưng rượu rót cho mình một chén, nhỏ giọng lè nhè: "Gấu đại thúc, chúng ta chơi oẳn tù tì tiếp nào."

Nàng dùng sức kéo một bàn tay đầu móng vuốt của con gấu yêu, sau đó cười lớn: "Thúc lại xòe 5 ngón, lại ra bao nữa! Con lại thắng rồi!"

Nói xong nàng tát một cái trên mặt nó, cả thân hình, mập ú, nặng nề kia tà tà bay ra ngoài, va vào một cái bàn xiêu vẹo, rồi rớt ngay dưới chân Lục Thiên Kiều.

Hắn trầm mặc.

Tân Mi bưng chén rượu bước đi với dáng vẻ yêu kiều, tha thướt, lúc nàng say rượu lại có vẻ thục nữ hơn hẳn ngày thường, khuôn mặt trắng mịn như tuyết pha lẫn sắc hồng, ánh mắt sáng đầy mê hoặc, khóe môi tươi cười đúng chuẩn mực của một tiểu thư khuê các.

Nhìn thấy Lục Thiên Kiều, nàng sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên ném luôn chén rượu trong tay, hướng về phía hắn cung cung kính kính hành lễ vạn phúc (*), giọng vô cùng dịu dàng và ngọt ngào: "Công tử ơi, mặt than thực ra là bệnh, cần phải điều trị sớm. Tiểu nữ có quen một đại phu ở thành Lục Thủy, tay nghề châm cứu rất cao siêu, để tiểu nữ giới thiệu cho công tử nhé? Không cần phải cảm tạ tiểu nữ đâu."

* Vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa.

Lục Thiên Kiều dù bị chọc tức nhưng thiếu chút nữa đã bật cười, bước lên định nắm hai tay nàng kéo đi. Ai biết được khi nàng say rượu sức mạnh lại khủng khiếp đến vậy, chỉ bằng một tay đã cầm cái giá cắm nến to đùng bằng đồng thau ném về phía hắn, còn đặc biệt có ý tốt nhắc nhở: "Cẩn thận á, tiểu nữ đang dọn đồ hỏng, đồ đạc gì hỏng hết trơn."

Hắn đành phải lui lại mấy bước.

Mấy nữ yêu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, kéo tay áo hắn, nước mắt đầm đìa: "Lúc mới tới mọi chuyện đều tốt đẹp, sau đó đại vương dặn dò chúng nô tì chuẩn bị rượu ngon, chỉ nói mượn rượu cũng là một cách khơi dậy hứng thú nghệ thuật. Ai ngờ... Ai ngờ, cô ta vừa uống say thì bắt đầu phát điên, lôi kéo đại vương chơi trò phạt rượu, chỉ tát một cái mà răng của đại vương đã bay sạch sẽ... Đại vương đáng thương! Có khi nào đại vương sẽ chết luôn hay không?"

Lục Thiên Kiều nhìn cảnh tượng hỗn loạn, đổ nát trong hậu điện, chịu không nổi nữa đành phải thở dài, đưa tay gõ gõ cánh cửa điện nói: "Muốn ăn thịt nướng và cháo, thì mau ra đây với ta."

Tân Mi từ dưới gầm bàn thò đầu ra, nhìn giống như một chú thỏ nhỏ nơi hoang dã đầy cảnh giác, đang nghiền ngẫm xem lời hắn nói có được mấy phần chân thật.

Hắn làm bộ ra vẻ sắp đi: "Không muốn ăn thì ta đi."

Tiểu cô nương kia lập tức nhảy ra từ trong bóng tối, Lục Thiên Kiều nhân cơ hội đó nắm chặt hai cổ tay nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ trên gáy nàng, cả người nàng liền mềm oặt ngả vào trong ngực hắn.

Đám nữ yêu còn tỉnh táo phóng vào trong hậu điện, khóc váng trời đỡ con gấu yêu dậy, kêu gào tên nó ầm ĩ, nhưng con gấu yêu kia chẳng có một chút phản ứng nào.

Thực đúng là thảm kịch nhân gian mà ...

Lục Thiên Kiều ôm Tân Mi, lặng lẽ rời khỏi cung điện của con gấu yêu.

Vừa ra bên ngoài, những cơn gió núi ập đến, mùi rượu bốc lên tận trời. Hắn nhíu mày, chán nản dùng một tay đẩy nàng ra, tìm một dòng nước ở xung quanh, định ném nàng vào trong nước cho tỉnh táo một chút.

Nàng lại giống như một con thỏ nhỏ tắm trong rượu, càng ngày càng chui vào trong lòng hắn, ôm chặt cần cổ không chịu buông, sau đó lại nói mớ: "Cha... Chồng... Con mua..."

Hắn kiềm lòng không được, cúi đầu xuống nhìn gương mặt của nàng, cả mặt ửng đỏ, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, đúng là một tiểu cô nương vô lo vô sầu.

Phía trước có một dòng suối trong vắt, nói chung chỉ cần ném con sâu rượu này vào trong đó là có thể gột rửa sạch m