
edit: Socfsk
Trong đại viện* quân khu thành phố G, không ai không biết tiểu công chúa nhà họ Hàn – Hàn Lăng
Sa. Cũng không ai trong đại viện không biết Hàn sư trưởng, một người từ
trước đến nay đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, là một cấp trên có nguyên tắc, duy chỉ có đối diện với tiểu công chúa là hoàn toàn không
có nguyên tắc.
Đại viện: nơi ở dành cho các gia đình quân nhân ở
Hàn Lăng Sa ở đại viện được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu công chúa”. Biệt danh này cũng là có căn cứ.
Hàn Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc
nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc
nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu
công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái
miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, anh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không
được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến
tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, hắn cũng có thể lấy về cho
cô.
Dần dần cái danh công chúa này cũng được truyền ra khỏi đại
viện. Mọi người thấy cô sẽ cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay: “Tiểu công
chúa, cô (chú) ôm …”
Về sau, ngay cả ba cô Hàn Hành Viễn cũng không gọi cô là “Sa Sa” mà trực tiếp gọi là “Tiểu công chúa”.
Hàn Lăng Sa rất nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, từ vườn trẻ lên đến
đại học, cô lớn lên với thân phận là tiểu công chúa. Khiêu vũ, piano,
đàn tranh, cờ vây, vẽ tranh, mỗi loại đều được giáo viên danh tiếng dạy
dỗ. Tư chất thiên bẩm khá cao nên những cái cô học đều giỏi. Một cô gái
xinh đẹp, gia thế bối cảnh hùng hậu, đa tài đa nghệ, làm sao không thể
có cuộc sống, dáng vẻ cao cao tại thượng cơ chứ?
Cô sinh ra chính là một tiểu công chúa…
Thành phố G cũng được coi là một thành phố lớn nổi tiếng cả nước, mà quân khu J cũng được coi là bộ mặt của thành phố. Nói trắng ra là, ở thành phố,
quân khu J là quan trọng nhất. Các công trình bên ngoài cũng chỉ được
xem như là cái vỏ, kì thực tất cả đều là quân khu của các thủ trưởng
trong đại viện. Mà Hàn Hành Xa không nghi ngờ gì là một thành viên tương đối có tiếng tăm.
Khai giảng học kỳ mới, Hàn Lăng Sa một lần nữa cự tuyệt yêu cầu ba tự mình lái xe đưa cô đến trường. Ông đâu phải là
đưa cô đi học, ông hoàn toàn chỉ có ý định đi chơi, xua tan phiền muộn!
Đến bây giờ, Hàn Lăng Sa vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba đưa cô đến trường lúc khai giảng đại học năm nhất. Xe là xe Jeep phong cách nhà binh, hơn
nữa, biển trắng đằng sau xe còn là bốn con số vô cùng đặc biệt càng
khiến cho nhiều người phải quay đầu nhìn.
“Tiểu công chúa, để ba
tiễn con đi đi…. Để con đi một mình, ba không yên tâm!” Hàn Hành Viễn
cười nịnh bợ, nhích lại gần cô con gái.
“Nhé….tiến con? Không
phải để ba khoe khoang cái biển số xe kia ấy chứ?” Hàn Lăng Sa vỗ vỗ đầu ba mình, “Ây da, tránh ra, tránh ra, con còn phải sắp xếp quần áo!”
“Tiểu công chúa …cái biển số rởm ấy có cái gì tốt để khoe hay sao? Con xem,
ba bận bịu như vậy, vừa nghe con nói phải quay lại trường học đã bỏ lại
bác Lâm và Đoàn trưởng mới tới để quay về tiễn con rồi, con hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ba đi…” Bị con gái mình chê, Hàn Hành Viễn
cảm giác bị đả kích lớn, không còn nhớ đến dáng vẻ uy phong thường ngày
nữa.
“Ba à, ba có thể cho con xem dáng vẻ thường ngày ba đối đãi
với cấp dưới không? Dáng vẻ này của ba làm cho con cảm thấy ba không
phải là thủ trưởng, ba chính là bác bảo vệ trong trường của con, thật sự người ta cũng mặc áo khoác quân phục ở ngoài, chỉ là áo ba có chút lông cổ áo dày hơn, chậc chậc…giữ cho ấm…” Hàn Lăng Sa nhìn quân phục trên
người Hàn Hành Viễn, lắc đầu một cái. Có lúc cô hoài nghi Hàn sư trưởng
mệnh danh “Bao công mặt đen” là ba của mình.
“Tiểu công chúa…bảo
vệ trong trường con có thể có bốn sao hai gạch sao?” dáng vẻ Hàn Hành
Viễn có chút ai oán. (trong quân đội 4 sao 2 gạch là cấp đại tá)
“Được rồi, được rồi, con nào dám để ba tháo biển số 0001 ra chỉ để tiễn con
đi học?” Hàn Lăng Sa đến gần, hôn “Chụt…” lên mặt Hàn Hành Viễn,
“Ba…Ba…không cần đâu, con tự đi…”
Hàn Hành Viễn hết sức hưởng thụ con gái làm nũng, sờ sờ tóc cô: “Wow, như vậy sẽ không có người khi dễ con ….”
Hàn Lăng Sa đứng lên, nhìn trần nhà hô to: “Hàn Hành Viễn!”
“Có mặt!”
“Đứng nghiêm, quẹo phải, đi đều bước! Một hai một, một hai một…”
Chờ Hàn Hành Viễn ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa một cước đá cửa, lưu lại Hàn
Hành Viễn thất bại đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gõ cửa, không dám đấm mạnh,
nếu chọc phải tiểu công chúa nhà hắn, hắn chẳng phải sẽ đau lòng chết!
Hàn Lăng Sa đeo tai nghe nghe nhạc, tiếp tục sửa soạn quần áo. Nghe nói học kì này bắt đầu quay lại huấn luyện quân sự lần trước đã bị hủy vì bệnh
truyền nhiễm bộc phát. Cô vốn tưởng rằng tránh được, ai ngờ trường học
cho sinh viên năm hai và sinh viên năm nhất mới vào cùng nhau trải qua
huấn luyện quân sự. Mọi người xung quanh đều kêu la rên rỉ, cô cũng
không có ý kiến gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong trụ sở quân
đội,