
ân Tấn Ngôn lúc
ấy là Tam hoàng tử.
"Năm đó ông ta ủng hộ Đại hoàng tử, cuối cùng Vân Tấn Ngôn lên ngôi, mới không còn dị nghị gì nữa. Nhưng Vân Tấn Ngôn không ôn hòa ân cần như vẻ bề ngoài. Đa nghi là một trong những bản
tính của hắn." Nếu không, sẽ không diệt sạch Quý gia nâng đỡ hắn lên
ngôi.
Câu cuối sau Thẩm Mặc không nói ra, chỉ liếc mắt nhìn Lê Tử Hà, khe khẽ thở dài.
"Chúng ta giúp hắn diệt trừ Cố gia, binh quyền đều ở trong tay hắn, không phải càng như ý hắn sao?" Lê Tử Hà không hiểu, đến lúc đó muốn lay động địa
vị của hắn, đã khó lại càng thêm khó.
Thẩm Mặc cười khẽ, nói:
"Thu binh quyền dễ dàng, thu lòng người khó khăn. Nếu có người kích
động, những lão tướng theo Cố Vệ Quyền nhiều năm nhất định không phục.
Huống chi, trong đó còn rất nhiều thủ hạ cũ của Quý gia."
Rốt cuộc ngươi có thân phận thế nào?
Lê Tử Hà suýt nữa buột miệng hỏi. Am hiểu y thuật, suy nghĩ kỹ lưỡng chẳng có gì lạ, nhưng lại nắm chắc thế lực binh quyền trong triều đình. Dù là người xuất thân quan gia như nàng cũng chưa từng nghiên cứu cẩn thận
như vậy.
Nhưng ban đầu đã hứa không hỏi, vậy cứ tin hắn đi. Nếu
quyết định hợp tác, thì không do dự nữa. Cuối cùng mình vẫn không quen
những thứ kế trong kế, bẫy trong bẫy này. Có lẽ, có Thẩm Mặc ở đây, nàng mới có cơ hội thắng được Vân Tấn Ngôn.
"Ngươi đã bày kế tống
Nghiên phi vào lãnh cung, là mồi lửa trong trận nội loạn này. Bây giờ
chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa là được."
Thẩm Mặc
nhìn Lê Tử Hà, nụ cười an ủi chậm rãi hiện trên mặt, khiến trái tim vẫn
lơ lửng của Lê Tử Hà từ từ hạ xuống. Chỉ cần khơi lên cuộc chiến giữa
hai nhà Trịnh Cố, Vân Tấn Ngôn nhất định sẽ kiếm cớ tước binh quyền của
Cố Vệ Quyền, rồi họ sẽ tìm cơ hội kích động lòng quân. Một khi nội loạn, ngôi vị hoàng đế của Vân Tấn Ngôn không còn bền chắc nữa.
Nghĩ đến đây, Lê Tử Hà cười tươi với Thẩm Mặc, cuối cùng nàng cũng nhận biết được phương hướng của con đường báo thù này.
Cuối cùng không khí cũng hòa hoãn trở lại, hai người nhìn nhau cười, Lê Tử
Hà lại đột nhiên cảm thấy lúng túng, rũ mí mắt làm bộ châm trà, Thẩm Mặc lại đoạt lấy bình trà, rót đầy rồi nói: "Sau đó nghỉ ngơi cho tốt."
Lê Tử Hà yên lặng gật đầu, cho dù quan hệ hợp tác lợi dụng lẫn sau, vì sao Thẩm Mặc lại vẫn cho nàng cảm giác ấm áp như vậy?
Thẩm Mặc còn định mở miệng nói gì đó, vừa mới hé môi liền dừng lại, ánh mắt rét lạnh, khẽ nói với Lê Tử Hà: "Có người tới."
Lê Tử Hà nghi ngờ liếc nhìn hắn, đứng dậy mở cửa, vừa hay nhìn thấy Ngụy
công công cầm đèn lồng đi tới. Thấy Lê Tử Hà, ông khom lưng cất giọng
nhã nhặn: "Lê ngự y, Hoàng thượng triệu kiến."
Lê Tử Hà hơi kinh ngạc, chẩn mạch sao? Sáng nay vừa mới nói sáng mai mới đến qua, sao bây giờ lại cho gọi?
Quay đầu lại cho Thẩm Mặc một ánh mắt an tâm, đóng cửa lại rồi đi theo Ngụy công công tới Cần Chính Điện.
Đèn dầu trong Cần Chính Điện sáng trưng, còn thắp nhiều hơn bình thường hai ngọn đèn. Lúc Lê Tử Hà bước vào thì thấy Vân Tấn Ngôn cầm quân cờ màu
đen, nhìn chằm chằm vào bàn cờ đầy những quân đen trắng, nhíu mày trầm
tư. Ánh đèn sáng rỡ, áo bào minh hoàng, màu sắc vàng ấm chiếu lên mặt
khiến đường nét ngũ quan hắn cực kỳ rõ ràng. Giữa hàng mày vẫn mang nét
cười, tăng thêm vẻ nhu hòa.
Lê Tử Hà chỉ nhìn lướt qua rồi quỳ
xuống hành lễ, ôn hòa khiêm tốn. Đây là ảo giác Vân Tấn Ngôn đã từng cho mình, từng cho người khác. Luôn cười dịu dàng với tất cả mọi người,
nhưng vào lúc lơ đãng nhất lại cho người đó một đao dịu dàng nhất.
"Bình thân." Vân Tấn Ngôn không ngước mắt lên, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, hờ hững nói: "Lê ngự y biết chơi cờ không?"
Lê Tử Hà đứng dậy, cúi đầu cung kính nói: "Vi thần ngu dốt, chưa từng học."
Thật ra nàng biết chơi cờ. Thân là con gái thừa tướng, Quý Ninh cố ý vun
trồng, Quý Lê ham chơi nhưng không ngốc, về lâu về dài, có thể nói là
cầm kỳ thư họa không gì là không tinh thông. Nhưng nếu là Lê Tử Hà, thì
không biết tốt hơn. Huống chi, kỳ phẩm xem nhân phẩm, dù bình thường
nàng hết sức chú ý, nhưng trên bàn cờ, những lúc mình không chú ý, bản
chất tương tự Quý Lê cất giấu sâu trong linh hồn nhất định sẽ bộc lộ
trong lơ đãng.
"Vậy à?" Vân Tấn Ngôn nhướng mày, hơi thất vọng, cười nói: "Vậy khanh dọn bàn cờ này đi."
Dứt lời, đặt quân cờ đen trong tay xuống. Lê Tử Hà hơi nhìn sang, vốn đã
định rõ thắng thua, nhưng quân cờ này đặt xuống, ván cờ lại ở thế hòa.
Lê Tử Hà hơi khom người, cúi đầu đi đến đối diện Vân Tấn Ngôn, bình thản
nâng tay, chia quân cờ thành hai bên đen trắng rồi thả vào trong hộp.
Quân cờ vốn lạnh lẽo, nhưng bởi vì bàn tay Lê Tử Hà cũng lạnh buốt nên
nàng không hề cảm thấy lạnh.
Bỗng dưng trên tay nóng lên, ngẩng
đầu chợt thấy đôi mắt đen nhánh, ẩn chứa ý cười của Vân Tấn Ngôn, bàn
tay mang nhiệt độ quen thuộc nắm lấy tay nàng, vuốt ve tỉ mỉ, khẽ cười
rồi nói: "Tay của Lê ngự y còn mảnh khảnh mềm mại hơn nữ tử bình thường, e rằng phi tần của trẫm còn không bằng......"
Lê Tử Hà ngẩn ra, quân cờ kẹp giữa hai ngón tay chợt rơi xuống. Hơi ấm trong Cần Chính điện vấn vít trước mắt Lê Tử Hà như