
toàn tâm toàn ý tin tưởng phó thác cho Vân Tấn Ngôn, khi bị phản bội quay lưng sao có thể đau đến khắc cốt ghi tâm như vậy? Nếu không phải trơ mắt nhìn người nhà sủng ái yêu thương mình mười tám năm rơi đầu trước mặt mình, sao có thể căm thù đến tận xương tuỷ? Nếu không phải hận thấu đến tâm gan, sao có thể được ăn cả ngã về không dứt khoát hồi cung, ăn nói khép nép, lật lọng tráo trở chỉ để gây chút thương tổn cho kẻ phụ tình bội nghĩa này?
"Có người từng nói với ta..."
Giọng nói hờ hững cuối cùng cũng cất lên của Thẩm Mặc lại bị Lê Tử Hà cắt
đứt: "Tử Hà không muốn nghe người khác đã nói với người những gì! Không
muốn biết ý nghĩ của người khác! Tử Hà muốn biết ý nghĩ của người. Người có hận Quý Lê không? Có hận Quý gia không?"
Lê Tử Hà kéo tay
Thẩm Mặc, ngăn bước đi của hắn, nhìn vào mắt hắn đầy quyết tiệt. Hắn suy nghĩ như vậy, chắc hẳn lúc Bình Tây vương bị ám sát đã hiểu là do Quý
gia gây nên, hắn không ra tay với Quý gia không có nghĩa là hắn không
hận. Có lẽ, thứ ngăn cản hắn trả thù là điều Bình Tây vương phi từng nói với hắn...
Thẩm Mặc quay đầu lại, tròng mắt đen đặc phản chiếu
ánh trăng trở nên lung linh mờ ảo, nhưng lại sâu không thấy đáy, không
thể nhận ra tình cảm. Vén lọn tóc rơi xuống cho Lê Tử Hà, khẽ cười nói:
"Hận thì sao chứ? Không hận thì sao chứ? Nàng ta đã chết rồi."
"Nhưng ta..." Chính là Quý Lê...
Lời chưa kịp nói đã bị bờ môi ấm áp ngăn lại, lưu luyến trằn trọc. Bờ môi,
chóp mũi, gò mó, khóe mắt, nhẹ nhàng chậm rãi mơn trớn đến vành tai, tựa như tiếng thở dài bùi ngùi, lại tựa như lời thề thầm kín, theo gió len
lỏi vào tai, xuôi vào trong lòng: "Ta yêu nàng... không liên quan tới ai khác..."
Cơn gió thổi tan hơi ấm bên tai, hai tay nắm lại, tiếng bước chân vẳng trong bóng đêm nồng đậm, hòa vào tiếng nói chuyện rất
khẽ của hai người.
"Thẩm Mặc, người đã nghĩ ra cách cứu Nhất Nhất chưa?"
"Rồi, ba ngày sau thúc phụ vào cung, nhân lúc hỗn loạn sẽ đưa nó ra ngoài, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa."
"Mang theo Diêu phi..."
"Ừ, được."
"Mang theo Mộ Phiên Ngô..."
"Ừ, được."
"Thẩm Mặc, còn nữa, ta..."
"Hai ngày sau, thúc phụ đến Vân Đô, Vân Tấn Ngôn ắt phải thiết yến khoản
đãi, bây giờ thân phận ta đã bị bại lộ, nếu thúc phụ tới ta cũng phải
tháp tùng, không thể thoát thân được. Đến lúc đó ta sẽ chuốc rượu thúc
phụ rồi đưa thúc phụ về phủ, mượn cơ hội rời khỏi yến tiệc. Vân Tấn Ngôn vốn đề phòng thúc phụ, sẽ bố trí Ngự Lâm quân ở xung quanh yến hội. Dạo này hắn cũng không quan tâm tới lãnh cung, chúng ta có thể vào lãnh
cung vô cùng dễ dàng, nhưng xuất cung lại khó khăn..." Thẩm Mặc mở bản
đồ ra, chỉ vào khu vực lãnh cung rồi chỉ xung quanh đại môn, mỗi nơi đều có người gác, muốn lẻn ra ngoài thực sự không dễ.
"Trước kia
người vào cung thế nào?" Lê Tử Hà cau mày, nàng đã quá quen thuộc với
hoàng cung, nếu không có lệnh bài, đi đi lại lại giữa Đông Cung và Tây
Cung cũng đủ khiến người ta nghi ngờ rồi, chứ đừng nói đến chuyện mang
một đứa bé ra khỏi hoàng cung...
Thẩm Mặc trầm giọng nói: "Hồi
trước tai mắt trong Ngự lâm quân của ta cũng phải trên trăm người, đến
phiên họ trực đêm, lộ tuyến và thời gian tuần thị của họ có quy luật
nhất định. Chỉ cần biết trước, lúc đi ra và đi vào trốn khỏi Ngự Lâm
quân là được."
"Hôm nay chỉ còn lại số ít..." Lê Tử Hà nghĩ vậy
mà thấy áy náy. Nếu không phải vì nàng, tai mắt mà Thẩm Mặc vất vả gài
vài sẽ không dễ dàng bị bại lộ như vậy.
Dường như Thẩm Mặc không
nghe thấy lời Lê Tử Hà nói, vẫn nhìn chằm chằm địa đồ: "Lúc trước ta dự
định nhân yến tiệc sẽ sai người đến lãnh cung đón Quý Nhất, chuốc thúc
phụ say rượu rồi đưa đi, sau đó phóng hỏa Lê Bạch điện hoặc Đào Yểu
điện, trong cung sẽ rối loạn. Thúc phụ có dáng người cao lớn, Quý Nhất
lại nhỏ bé, nhờ thúc phụ giấu nó dưới áo choàng, chắc chắn không có ai
dám tra xét. Nếu nàng muốn mang Diêu phi ra ngoài, vậy chỉ có thể chọn
phóng hỏa Đào Yểu điện, ta sẽ lệnh cho những nội ứng còn lại đưa nàng ta đi. Ta và thúc phụ hướng về phía đông, người của ta đưa Diêu phi đi về
hướng tây, rồi hợp lại ở thành Bắc, một khi ra khỏi cửa thành Vân Đô sẽ
có người tiếp ứng."
"Ừ..." Lê Tử Hà khẽ gật đầu, chợt thấy không
ổn, vội hỏi: "Ngoài thành có người tiếp ứng? Có bao nhiêu? Có thể giữ
được an toàn không?"
Mặc dù Vân Tấn Ngôn không phát hiện ra sự
xáo động, nhưng nếu Diêu nhi bị bắt đi thì không thể nào không biết. Tần phi bị mang đi, chắc chắn sẽ phái người truy kích...
"Ít nhất là chín nghìn." Thẩm Mặc nói quả quyết, nhìn vào mắt Lê Tử Hà, cười trấn
an: "Tử Hà đừng lo, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ hai người an toàn."
"Thế... Mộ Phiên Ngô thì sao?"
"Bảo hắn chờ trong phủ thừa tướng, đến đêm sẽ có người đến đón." Thẩm Mặc rũ mắt, thản nhiên nói.
Lê Tử Hà gật đầu sáng tỏ, Thẩm Mặc nói tiếp: "Nếu nàng không bị gọi đi dự
tiệc thì cầm lấy lệnh bài, đến dạ yến thì lên đường xuất cung. Nếu bị
gọi đi, một khi phóng hỏa sẽ không có ai chú ý đến nàng, cứ cầm lệnh bài xuất cung, đi về phía cửa nam. Đêm đó ta sẽ sắp xếp thị vệ thủ thành,
nàng không bị làm khó đâu."
Thẩ