
ám đốc, chỉ chạy quanh quanh trong các chị em mà thôi.
Có người bảo, vợ tổng giám đốc khồng chịu được cô đơn mà ngoại tình, tổng giám đốc tức quá chia tay.
Có người lại buôn, vốn là cuộc hôn nhân không tình yêu giữa hai nhà
giàu, giờ chỉ là làm nốt việc phân chia tài sản, kết thúc nốt mấy thủ
tục pháp lý.
Cũng có người nói, bạn gái cũ của tổng giám đốc từ nước ngoài trở về vung dao đoạt tình, vợ tổng giám đốc không chọi lại
được tình nhân, khóc chạy về nhà mẹ đẻ rồi.
Mấy phiên bản đều
chạy qua tai Diêu Tiền Thụ, giờ cô cũng có giương mắt, vỗ vai người đang tán phét kinh ngạc nói rằng, “Thật hay giả đó? Hấp dẫn quá trời!”.
“Cô làm người hầu trong nhà người ta, cô cũng không biết sao? Bọn tôi còn tính moi tin vỉa hè từ cô đó!”.
“Ôi dào, mấy cô không biết rồi, nhà giàu mà, nhiều phép tắc lắm, bình
thuờng chúng tôi chẳng mấy khi được gặp cô chủ cậu chủ đâu”.
Những gì cô nói không hoàn toàn là dối trá, ít ra việc lâu rồi không nói gì với cậu chủ cũng là thật.
Dạo này cậu chủ còn về muộn hơn cả lúc vừa kết hôn, chỉ là bây giờ, tới tư cách quan tâm chút xíu thôi cô cũng chẳng còn.
Mấy ngày liền toàn về nhà lúc gần bốn giờ sáng, sáng sớm cô ra khỏi
phòng mới phát hiện cậu chủ đang nằm nghiêng người trên ghế sofa như
đang ngủ. Cà vạt bị vứt dưới chân, áo sơ mi cởi tới tận bụng, mày cau
lại, đôi môi mỏng mím chặt, xuổng sắc tới mức khiến trái tim cô đau đớn.
Gạt tàn đầy ắp đầu lọc thuốc lá.
Nhưng cô chưa từng thấy cậu chủ hút thuốc.
Tiện tay ôm tấm chăn lông qua, cô đắp lên cho cậu, làm tròn trách nhiệm của người hầu.
Cặp mi dài khẽ động đậy, đôi mắt mơ màng chậm rãi mở ra trong ấy có
bóng dáng của cô, cậu đưa tay vuốt nhẹ lên mặt cô, đôi môi mỏng chẳng
biết đang lẩm bẩm nói điều gì, chỉ cảm thấy cậu dựa vào sát người cô,
tới thật gần như sắp hôn cô rồi lại tránh ra, đi lên lầu.
Cô
ngồi im trên ghế nhớ tới tờ đơn ly hôn cậu đã cầm, cậu chưa nói cho cô
hay chừng nào lá đơn ấy có hiệu lực, cũng chẳng thông báo cho cô biết,
khi nào cậu ấy kí tên.
Có lẽ cậu ấy thấy chuyện cũng không có gì quan trọng, cô chẳng cần phải biết.
Dù sao lúc nào ly hôn, lúc nào có hiệu lực, cậu chủ quyết định là được rồi.
Nhưng, rốt cuộc giờ cô là ai chứ? Là vợ, hay là vợ cũ?
“Tiểu Thụ, cô đi phản ánh khó khăn của đám dân đen chúng ta với cậu chủ
nhà cô chút coi. Đừng vì theo đuổi phụ nữ mà bắt nạt đám nhân viên đáng
thương như chúng ta chứ. Triển lãm ẩm thực nước ngoài khách sạn ta sắp
tổ chức là do công ty nhà Vương Oánh kia chuẩn bị đúng không? Ép bọn
mình luyện tập cái gì chứ, phải nhớ rõ lắm tên món ăn, tế bào não chết
sạch hết rồi”.
“Không phải cậu ấy để cho chúng ta tán dóc giảm sức ép rồi à? Cậu chủ đã rộng rãi lắm rồi đó”.
“Khỉ thật, Tiểu Thụ, cô không hổ danh là người hầu của nhà tổng giám
đốc, nói đỡ cho anh ta như thế! Làm gì có chuyện hay như dùng việc buôn
dưa giảm bớt sức ép chứ!”.
“Ha ha ha ha!”.
“A, thang máy tới rồi kìa. Hết giờ hết giờ, về thôi về thôi!”.
“Thang máy cuối tuần lúc hết giờ chắc chắn là rắt đông, để tôi trước nhé, tôi có hẹn mà!”.
Đám người tan làm đang sốt ruột chờ cánh cửa thang máy mở ra.
“Ding” một tiếng, cửa mở ra.
Hoàn toàn trái với tưởng tượng, trong thang máy rất vắng, chỉ có duy
nhất một người đứng bên trong, cậu mặc bộ Âu phục, đi giày da khép hờ
đôi mắt, thấy cửa thang máy mở ra, thoáng nâng mắt lên nhìn qua một
lượt, rồi lại hạ mắt xuống.
“Tổng... tổng giám đốc?”. Đám nhàn
viên nữ trợn tròn mắt, nhân vật nam chính trong tin đồn đột nhiên xuất
hiện ngay trước mắt, ngay trong thang máy của nhân viên bình thường?!
“Ừ”. Cậu hạ giọng đáp.
Sao tổng giám đốc lại đi thang máy của nhân viên thường chứ? Thang máy riêng cho cậu ta bị hỏng chắc?
Chẳng trách thang máy hôm nay trống trơn chẳng có ai, ai dám đi chung
với tổng giám đốc chứ? Đám nhân viên nữ nhìn nhau, không ai dám vào
trong thang máy.
“Các cô không đi à?”. Tổng giám đốc đưa tay chống lên cửa.
“Ấy... Iàm sao bây giờ?”. Đám nhân viên nữ quay đầu thầm thì.
“Đi chứ, có sao đâu, tổng giám đốc đâu có ăn thịt người, thang máy cuối tuần khó chờ lắm, tôi không muốn ở đây lãng phí thời gian đâu, Tiểu
Thụ, cô nói xem?”.
“Ừ…a”.
“Cô cười nhạt thế làm gì hả? Giống như con ngốc ấy!”.
“Làm gì có. Tôi sợ các cô vội thôi!”.
“Thế... thế đi nhé. Xem ra tổng giám đốc cũng tốt đấy, còn đang chờ chúng ta kia kìa”.
Đám nhân viên nữ chen vào trong thang máy, cũng hơi nhiều người nên có
chút chật chội. Tổng giám đốc galant đứng lui vào trong góc, để mọi
người đứng hết vào trong thang máy.
Cô cảm thấy cậu chủ đang ở
ngay phía sau mình, lưng áp vào lồng ngực ấm áp của cậu, trên đỉnh đầu
truyền tới tiếng hít thở trầm ổn bình tĩnh chẳng gợn chút gì khác lạ...
Bầu không khí im lặng trong thang máy chẳng hợp với tính cách của mấy
cô gái, cuối cùng có người không chịu nổi bầu không khí này, mở miệng
nói chuyện.
“Này Tiểu Thụ, hôm nay cuối tuần cô đi đâu chơi?”.
“Tôi á? Về nhà”.
“Úi, giả vờ làm nhân viên chăm chỉ trước mặt tổng giám đốc à, đừng có gạt bọn tôi nh