
hành động chứng minh rốt cuộc mình có nói
lung tung hay không.
Ông cụ nheo mắt, “Cái thằng nhóc này, đừng tưởng mở mấy nhà hàng bằng năng lực của mình thì có tư cách làm căng với cha cháu”.
“Bác muốn thấy cháu làm căng vói cha cháu thế nào thì cứ đợi xem là
được rồi, xin lỗi vợ chồng cháu còn có chút chuyện, cháu xin phép đi
trước. Cậu chủ nói xong, đè đầu ai đó còn đang cảm động xuống thấp, dắt
cô đi ra khỏi phòng tiệc.
“Này này này! Cẩm Ngọc, coi như bác
thua cháu rồi được không! Cháu nói đi, thế cuối cùng phải làm sao cháu
mới chịu bán cái cây tiền tài đó cho bác!”.
“Hả? Mua mình á?”.
“Cái cây tiền tài quý hiếm từ thời Hán đó làm bằng bạc nguyên chất, bán trên chợ đen giá phải hai trăm năm mươi vạn đô la Mỹ, cháu có biết bác
đã muốn có nó bao lâu rồi không? Chỉ chờ mua được nó về, sao cháu không
thèm để ý tới nỗi lòng của người già, tự ý vác nó đi mất, còn tặng cho
cô gái chẳng hiểu giá trị của đồ cổ thế hả?”.
Diêu Tiền Thụ còn đang dựa trong lòng cậu chủ ngẩn người ra.
Cái gì? Cái cây bằng bạc đó là đồ cổ từ thời Hán? Giá những hai trăm
năm mươi vạn đô la Mỹ? Cậu chủ mua thứ này làm quà kỉ niệm kết hôn rồi
tặng cho… cô?
ậu thản nhiên tặng quà cho cô, đế cô nghĩ đó chỉ là thứ đồ trang trí
bình thường trùng với tên của mình. Sự ấm áp dâng lên trong lòng, rõ
ràng trong tim cô thấy rất ngọt ngào, nhưng cũng chẳng kìm được mà trách cậu chơi trò lãng mạn quá phung phí như tất cả những bà vợ. Sao phải
tặng cô thứ này chứ, cô đúng là hoàn toàn không hiểu chuyện sưu tập gì
đó đâu nhé…
“Cô ấy không hiểu cũng được, hiểu cháu là được rồi”.
Một câu nói lấp đầy trái tim cô, cô ép sát vào ngực cậu, an lòng để cậu xử lý tình huống dở khóc dở cười trước mắt.
“Cẩm Ngọc, cháu là tổng giám đốc, cháu cứ bất cần tất cả, thất lễ với
khách hàng của mình thế à?”. Ông cụ bị bật lại tới nghẹn họng, sắc mặt
cũng trầm xuống.
“Đúng thế” Nhưng cậu chủ coi như chẳng thấy,
lia mắt tới góc phòng tiệc, tuyên bố chắc nịch. “Cây tiền tài là của một mình cháu!”.
Vừa tuyên bố xong, cậu chủ túm lấy tay cái cây tiền tài đó lôi ra khỏi phòng tiệc.
Cô đi đôi giày da đế bằng của người hầu vừa mơ màng đi theo sau, vừa
đưa mắt về phía Thư Thành Nhạc đang đứng ở góc phòng tiệc theo hướng
nhìn của cậu chủ.
Cô loạng choạng lách qua người anh.
Anh cau mày, ngón tay khẽ cử động, gần chạm vào áo cô, nhưng cuối cùng
cũng không thể quên địa vị phó tổng giám đốc của mình như cậu chủ, đành
chọn cách tới an ủi khuyên giải chú cháu nhà họ Vương đang giận dữ.
Cánh cửa phòng tiệc đóng lại phía sau cô, dường như thứ gì đó đè lên ngực cô cũng được thả xuống hết.
Tảng đá đang treo lơ lửng cũng hạ xuống được rồi.
Cậu chủ cố ý đúng không? Hình như là cố tình nói để phó tổng Thư nghe.
Phụt... cậu chủ cũng nghĩ nhiều thật, di chứng nặng quá! Phó tổng Thư
chẳng thèm chấp nhặt với cậu chủ đâu, dù có thiếu người hầu, cũng chẳng
rảnh rỗi tới mức giành giật một người hầu với cậu chủ chứ? Phó tổng Thư
cũng là người chín chắn, chững chạc, anh ấy hiểu cái gì là lấy đại cục
làm trọng, lấy sự nghiệp làm trọng, sẽ chẳng hồ đồ như cậu chủ đâu.
Nhưng mà, cậu chủ hồ đồ như thế cũng đáng yêu quá đi!
“Cậu chủ... cậu sẽ bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà phải không?”.
Cậu không sợ bị đuổi ra khỏi nhà, chuyện bỏ trốn cũng chẳng phải mới
nghĩ một hai lần, nếu không phải trong nhà có cô gái thế này, cô nghĩ
cậu trở về làm cái gì chứ?
Cậu quay đầu lại nhìn cô, nhưng phát hiện ra trong mắt cô bắt đầu lóe lên tia sáng chết tiệt của Đức Mẹ.
Cậu ghét Đức Mẹ, cô không được nói với cậu ấy mấy câu thánh thiện bao
dung vớ vẩn như, “Vì cậu, hai chúng ta đừng nên yêu nhau”, hoặc là, “Em
không thể để cậu vì em mà mất tất cả”, hay là, “Em không xứng với cậu,
em không thể trèo cao được”.
Chớp chớp mắt, cô mím môi rồi nói: “Cậu chủ, cậu không cần lo, em sẽ đi làm nuôi cậu!”.
Không phải không muốn được bên nhau, cũng không phải mấy câu vớ vẩn như ai không xứng với ai... cô nói với cậu, vì muốn được ở bên nhau, cô
cũng có thể cố gắng, có thể chủ động đến bên cậu. Không cần cậu phải đơn độc cố gắng nữa, cô cũng có thể đáp lại...
"... Em muốn đi làm nuôi tôi à? .
“Vâng! Nếu cậu chủ bị đuổi ra khỏi nhà, em muốn đi làm kiếm tiền nuôi cậu chủ”.
Xì… nghĩ nhà hàng của cậu là đồ giả chắc? Bỏ thân phận công tử nhà
giàu, cậu cũng chẳng thê thảm tới mức để đàn bà con gái phải nuôi mình.
Nhưng nghe cô nói thế, cậu lại thấy hài lòng, thỏa mãn, rất muốn siết chặt cô vào lòng.
Và cậu cũng làm như thế thật.
“Việc đi làm nuôi đàn ông này em làm không nổi đâu”. Nhưng việc kiếm tiền nuôi vợ, cậu rất muốn làm.
“Để em thử xem đi! Cậu chủ!”. Gác cằm lên vai cậu chủ, cái ôm siết thật chặt khiến cô hơi khó thở.
“Em muốn coi tôi là trai bao của em như thế sao?”.
“Hả!!!”.
“Sao em không cười?”.
“Hả? Cậu lại kể truyện cười nhạt nhẽo nữa hả?”.
“…”
“….À... ha ha ha ha...”
“Trước khi tôi bị đuổi khỏi nhà, tôi muốn nghe em gọi...”- Đôi mắt đen của cậu chủ lóe sáng.
“Gọi? Gọi cái gì...”. Cậu chủ còn chưa nói hết, cô đã nghĩ lệch đ