Pair of Vintage Old School Fru
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323323

Bình chọn: 10.00/10/332 lượt.

mình cô cũng không dám chậm trễ.

“Hắc Thủ Đảng, hôm nay chúng ta phải đi gặp người tên là Thư Thành Nhạc, đây là ảnh

của anh ta, nhớ rõ nha. Tao đồng ý chăm sóc mày như chăm sóc cậu chủ,

cho nên mày là người to nhất, có quyền quyết định ấy, mày đồng ý thì tao mới có thể yên tâm thích anh ta. Thích anh ta, mày chỉ cần sủa một

tiếng, không thích cũng không được cắn người ta thảm thương như lần

trước đó, đúng là đồ vô nhân đạo!”.

Diêu Tiền Thụ xuất phát, dắt Hắc Thủ Đảng đã mấp mé tuổi già chạy tới hiện trường xem mắt, lừa đàn ông.

Tổng quản bảo mẫu nhìn theo bóng cô dần đi xa cảm thấy yên lòng, yên lòng xong thì chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc của ông.

Việc thứ nhất, tắm cho cậu chủ – lau bức chân dung lớn của cậu chủ treo trên bức tường phía trên lò sưởi ở phòng khách một trăm lần. Gương mặt

anh tuấn của cậu chủ, kia hình dáng hoàn mỹ được hoa hồng vây quanh, kia cái chân khi ngồi, cái dáng đan ngón tay vào nhau đặt bên môi gợi cảm,

kia ánh mắt hoang dã tự nhiên lại tràn đầy chất đàn ông, ôi ôi ôi, cậu

chủ xinh đẹp!

Việc thứ hai, pha trà cho cậu chủ – cung kính đưa tới trước bức chân dung cỡ lớn của cậu chủ.

Việc thứ ba, xức nước hoa cho cậu chủ – không thể vẩy nước lên tranh,

thế thì xông hương đi, ừm ừm, đặt một cái lư hương thật lớn trước bức

chân dung cỡ lớn của cậu chủ!

“Reng reng”.

Tiếng chuông điện

thoại đột nhiên vang lên, quấy rầy lịch làm việc của ông, chuyện này

khiến ông rất ghét, ông cầm điện thoại tức giận nói: “A lô, ai đấy?”.

“Tôi đây”.

“Tôi đây?”. Tổng quản bảo mẫu ngẩn người ra.

“… Là tôi! Không phải ông!”.

“Sao ta lại không phải là ta chứ? Ta đã làm ta nhiều năm thế rồi, cái

đồ con nít ranh gì chứ, gọi điện tới bảo ta không phải ta?”.

“… Im miệng, sân bay”.

“Sân bay cái gì chứ, mắng ai là sân bay hả!”.

“… Tôi ở sân bay!”.

“Hở?”.

“Tới đón tôi! Ngay lập tức!”.

“Há? Cậu… cậu chủ!”.

“Cộp”, điện thoại rơi thẳng xuống mặt đất, tổng quản bảo mẫu lấy lại

tinh thần nhặt nó lên, tiếng hét xuyên qua ống nghe, chọc thẳng vào tai

đối phương.

“Cậu chủ!!! Cậu đã về rồi!!! Cậu đã trở về rồi ồi ồi ồi ồi ồi ồi! Sao cậu không nói thêm mấy câu nữa, hại tôi không nhận ra cậu chủ là cậu chủ, ôi ôi ôi ôi ôi, giọng cậu thay đổi rồi, giọng cậu giờ

gợi cảm vô cùng, trầm vô cùng, êm ái vô cùng, đàn ông vô cùng, cậu chủ,

cậu nói thêm mấy câu cho tôi cảm nhận chất đàn ông chút đi mà mà mà mà

mà!”.

“Cạch. Tút…”.

Đáp lại lời ông là tiếng cúp máy thẳng thừng dứt khoát.

“A a a, tiếng dập máy có chất đàn ông quá!!! Tiếng cúp máy lạnh lùng

trang nhã tràn ngập khí chất vương giả nam tính như thế, trừ cậu chủ ra

không còn ai nữa!!!”.

“Toàn thể người làm nghe lệnh của ta, nghiêm, nghỉ, chuẩn bị trang bị cẩn thận, giờ chúng ta phải tới sân bay nghênh

đón cậu chủ trở về!”.

“Báo cáo tổng quản, còn thiếu một người”.

“Ai? Đứa nào không muốn sống dám vắng mặt trong ngày đón cậu chủ về nhà hả!”.

“Diêu Tiền Thụ ạ!”

“Con ranh đó lại chạy đi đâu rồi hả, bắt nó về đây!!!”.

“… Không phải ông sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt sao?”.

Một chiếc Limousine sành điệu tiến vào sân bay.

Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay.

Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh tề như đã được huấn luyện

xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay như một đoàn quân

nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và tấm biển

tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái rẽ dòng người mở đường máu.

Những người xung quanh đều nhìn qua.

“Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?”.

“Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả đồng phục nữa à?”.

“Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản gia à?”.

“Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?”.

“Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già cũng không tha?”.

“Coi cái ảnh ông ta giơ lên không phải biết ngay à”.

“Thế nào thế nào?”.

“… Một thằng nhóc kháu khỉnh”.

“Hả? Ông già năm mươi tuổi thích… bé trai kháu khỉnh?”. Sở thích gì lạ vậy?

Không thèm để ý tới những ánh mắt chờ mong ngôi sao gợi cảm của mọi

người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rada quét tìm mục

tiêu.

Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng biết từ chỗ nào bay

tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên cao, cán gãy,

bức chân dung lớn của cậu chủ rớt xuống đất.

“Cậu chủ cậu chủ gãy rồi! Tên trời đánh thánh vật nào dám làm gãy đồ của cậu chủ nhà ta hả!”.

“Bộp”.

Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp lên ảnh cậu nhóc, mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất.

“Ông nói đồ của ai bị gãy hả?”, giọng nói trầm trầm có chút bực dọc,

hình như đã hoàn toàn hết nhẫn nại, lửa sắp bốc lên tới nơi.

Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người đó.

Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest màu trắng sáng, cổ áo phanh

rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần

khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng bóc, mái

tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp

kính râ