
ý người ta cự tuyệt, sắp làm
cho cô phát buồn nôn rồi.
Cả buổi chiều, Diêu Tiền Thụ cứ ngơ ngẩn.
Cho tới khi hết giờ làm thay đồ chuẩn bị về nhà, cô cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Đồng nghiệp sờ lên trán cô, nghĩ cô khó chịu chỗ nào, “Hồi sáng còn khỏe mà, sao tự dưng lại ngơ ngẩn ra thế?”.
“Có phải trưa nay chúng ta bức cô ấy thừa nhận mình thầm yêu phó tổng
Thư, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình không hiện thực biết bao, không có khả năng biết bao, không thể với tới biết bao, nên sau đó sinh buồn bã thế này không?”.
“Ài. Đúng là cái mặt ngu ngu thất tình này”.
“Thật sự lìa tôi không thất tình mà!”. Diêu Tiền Thụ cãi lại, kèm theo một tiếng thở dài thườn thượt.
“Còn nói không thất tình à, cô coi lại cái mặt đờ đẫn của mình đi. Đi nào, về nhà làm gì, ra ngoài đập phá đi”.
“Đập phá?”. Diêu Tiền Thụ lẩm bẩm, “Không được, tôi phải về nhà mà…”.
Nhỡ cậu chủ về nhà sớm hơn cô, cô lại không có ở nhà phục vụ, tổng quản
bảo mẫu và cậu chủ sẽ không bỏ qua cho cô.
“Hả, sao cô cứ làm tôi thấy giống mấy bà mẹ trẻ có gia đình thế, hẹn cô đi chơi mấy lần, cô toàn nói phải về nhà!”.
“Hả! Sao cô biết tôi đã…”. Cô đang rối mòng mòng, suýt nữa đã lộ ra việc mình đã kết hôn.
“Đã cái gì?”. Mấy cô đồng nghiệp cùng trợn tròn mắt, như đã tóm được tin vịt gì đó hấp dẫn lắm.
“Đã…”. Cô đảo mắt, bẻ câu nói sang hướng khác, “Sao cô biết tôi không
thích về nhà sớm hả! Không phải đi đập phá sao! Đi đi, đi đi! Ha ha ha
ha ha, làm sao tôi lại kết hôn được! Tôi độc thân mà!”.
“Độc thân thì độc thân, cười hớn hở như thế làm gì?”. Mấy cô đồng nghiệp nhún vai.
Diêu Tiền Thụ và đám đồng nghiệp cùng đi tới quán bar.
Gọi một ly cocktail nhiều màu sắc, vắt đôi chân dài ngồi lên chiếc ghế
cao, nâng cằm lên, mắt chăm chú nhìn lên chỗ nào cao cao, chỉ cần dáng
vẻ không tệ quá, sẽ có người tới bắt chuyện.
Cô cố gắng muốn
học theo mấy tư thế gợi cảm khiêu khích như mấy cô bạn, nhưng… vô cùng
thảm hại. Cô đành bỏ cuộc, an phận ngồi bên cạnh uống cocktail nghe tán dóc.
Có một đồng nghiệp thần bí rút ra quyển tuần san lá cải,
đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng rồi giở đến trang có bài báo
“hot”.
Cậu chủ giàu có du học về nước đêm khuya bí mật hẹn hò
với nữ ngôi sao thần tượng, người được giới mày râu bình chọn là ngôi
sao muốn được hẹn hò nhất – Vương Oánh lọt vào mắt xanh cậu chủ của tập
đoàn khách sạn cao cấp.
“Oa! Đây là ngôi sao chiều nay tham
quan khách sạn chúng ta mà, nghe nói hình như tổng giám đốc muốn mời cô
ta làm người đại diện”.
“Làm đại diện cho khách sạn chúng ta? Thủ thuật che mắt à? Chắc chắn là có quan hệ đặc biệt!”.
“Tôi cũng cảm thấy thế. Dù coi vợ là con ngốc nhưng ngoại tình sau lưng vợ mình, chắc chắn vẫn lo lắng có ngày sẽ bị lộ, cho nên mới viện cớ
hợp tác công việc ra làm lá chắn đó”.
“Thật không ngờ, con trai chủ tịch lại là loại đàn ông như thế. Anh ta không phải nên đi trên con đường kiêu hãnh cao quý sao? Sao lại quẳng cô vợ ở nhà đi bí mật hẹn hò đêm khuya với ngôi sao chứ? Đúng là chẳng ra sao cả! Đừng có bênh anh
ta! Đúng không Tiểu Thụ!”.
“…”.
“Cô lại đần ra làm gì thế?”.
“Ừm? A? Không… không có gì!”. Cô không ngẩn ra, mấy cô bạn mỗi người
một câu, cô đều nghe thấy hết, chính vì quá rõ ràng, cho nên trong lòng
có chút đau đớn. Muốn đảo mắt nhìn ra chỗ khác một lát.
Lý do
ngày nào cậu chủ cũng đi sớm về muộn, cái cớ ngày nào cũng bận rộn của
cậu chủ, nguyên nhân tại sao ngày nào cậu chủ cũng không đi làm với cô,
cô biết hết rồi.
Giờ phút này, mới coi là thực sự hiểu hết.
Sao lại có chút khó chịu.
Chuyện này có gì mà khó chịu chứ. Mấy cô bạn nói cũng chưa hẳn là đúng hết.
Cậu chủ không coi người vợ như cô là con ngốc. Cậu ấy chỉ coi cô là người hầu riêng tiện lợi, dễ sai bảo thôi.
Cô phải nhớ kĩ, trước khi ngồi ở vị trí vợ của cậu chủ, cô là người hầu của cậu chủ, là người làm.
Chủ là chủ, hành tung của chủ chẳng cần báo cáo cho người hầu.
Dù cậu ấy bí mật hẹn hò đêm khuya với người nào đó, trên người toàn mùi nước hoa, thậm chí luyện hôn với người khác, cô cũng không có tư cách
hỏi tới.
“Tiểu Thụ! Hoàn hồn đi!”.
Tiếng gọi của mấy cô bạn kéo cô trở lại hiện thực, “Hả? Gì thế?”.
“Cho dù cô thích phó tổng, nhưng cũng đừng thờ ơ với chuyện của anh
chàng tổng giám đốc thế chứ, không nhắc tới phó tổng Thư là cô ngẩn ra
thế à?”.
Đối với chuyện của cậu chủ, vốn dĩ cô nên có chút hứng thú, nhưng giờ cô không khơi lên được chút hứng thú nào.
Di động trong túi rung lên, cũng không kéo nổi hồn cô về, cô nhận điện
thoại, trả lời cứng ngắc: “Xin chào, số máy bạn gọi hiện đang bực mình
tức giận, xin hãy gọi lại sau”.
Cúp máy “cụp” một tiếng, khiến các chị em tròn mắt nhìn cô.
“Tiểu Thụ! Cô giàu quá trời! Hai cái di động cơ à!”.
“Hai cái đều là loại di động mới vừa tung ra thị trường đó”.
“Tôi xem, tôi xem nào, đây là loại di động thân gập, hai màn hình Nhật Bản mới sản xuất đó! Tôi sùng nhãn hiệu này cực!”.
Gập? Hai màn hình, Nhật Bản mới sản xuất? Mẹ ơi! Thế thì không phải cái phó tổng Thư đưa cho cô, m