
lại một lần nữa bị che kín không còn dấu tích, chỉ còn nhìn thấy một đôi mắt to tròn.
Thế nhưng, ánh mắt của Niệm, có chút khác lạ so với bình thường.
– Cô muốn tôi nuốt cái này? – Đường Trạch ngần ngừ nhìn hai viên bi chẳng hề có chút cảm tình kia – Tại sao phải nuốt nó?
Hai tia sáng hung hãn mà anh chưa bao giờ nhìn thấy vụt chiếu ra từ trong mắt Niệm. Thình lình, bằng một động tác cực nhanh cực mạnh, cô bóp chặt lấy cằm Đường Trạch, ép anh há miệng, rồi tống viên bi vào.
Viên bi rắn đanh vừa chạm vào lưỡi đã tan thành nước, nhanh chóng trôi xuống họng, không cho anh một mảy may cơ hội nhả ra.
Niệm buông tay, Đường Trạch ôm lấy cổ họng, một vị đắng quái đản xộc thẳng lên khiến anh chảy cả nước mắt.
– Cô… cô…
Đường Trạch ngã lăn xuống đất, đau đớn ôm chặt lấy ngực, chỉ cảm thấy thực quản như có lửa thiêu đốt, mỗi lúc một dữ dội, tựa hồ muốn thiêu cháy toàn bộ cơ thể anh ra tro.
Niệm đang làm gì thế? Đã ép anh uống cái gì?
Anh muốn túm lấy Niệm hỏi cho rõ ràng, nhưng đầu lưỡi giống như bị dán chặt, tứ chi cũng không thể điều khiển được nữa, sức lực dần dần thoát khỏi từng kinh mạch.
Ý thức mỗi lúc một thêm mờ mịt. Niệm ở trước mặt, từ một biến thành hai, rồi lại từ hai biến thành vô số. Ánh mắt thăm thẳm vẽ thành một đường nét chập chờn vô định trước mặt anh, xuyên qua giữa ấn đường…
Thế giới của Đường Trạch, chớp mắt chìm vào bóng tối…
Oàm oạp… oàm oạp…
Tiếng nước vỗ liên hồi kích thích thính giác của Đường Trạch, giúp anh đánh thức dậy từng chút hiện thực từ trong cơn mê man.
Anh chậm chạp mở mắt ra. Bầu trời xanh thẳm tỏa nắng dịu dàng, nhưng vẫn khiến anh chói lóa mà nhắm nghiền mắt lại.
Bàn tay quờ quạng loạn xạ, sờ thấy một tấm gỗ rắn chắc, và cả thanh trường kiếm luôn gắn liền với anh như mạng sống.
Đường Trạch bỗng giật nảy mình, ngồi bật dậy, sau cảm giác chếnh choáng trong chốc lát, anh phát hiện ra mình đang nằm phơi trên một vật thể quái dị vừa giống thuyền vừa giống xuồng ba lá, vững vàng lướt nhanh trên mặt biển.
Chuyện gì thế này?
Đường Trạch vò đầu thật mạnh, muốn cố gắng vá víu lại khoảng trống trong trí nhớ.
Thế nhưng, vô ích. Từ khi anh nuốt hai viên bi ấy tới giờ, tất cả mọi ý thức trong khoảng thời gian đó đã hoàn toàn biến mất.
Đột nhiên, ánh mắt vô tình nhìn xuống phía dưới của anh, bỗng đông cứng trong khoảnh khắc.
Bên chân cụt của anh đã “mọc” trở lại.
Đường Trạch chỉ muốn móc con mắt mình ra để kiểm tra cho kỹ lưỡng.
Thế nhưng, thị giác cộng thêm xúc giác, tất cả mọi trắc nghiệm đều cho Đường Trạch thấy rằng, cẳng chân cụt của anh thực sự đã mọc lại, anh bây giờ chẳng khác gì trước đây, là một con người hoàn toàn lành lặn.
Trời ơi, việc này làm sao có thể?
Đường Trạch sờ nắn chiếc “chân mới” của mình, tựa như ngây dại.
Viên thuốc… Lẽ nào là hai viên thuốc mà Niệm đã bắt mình nuốt?
Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy. Niệm luôn chăm sóc mình chu đáo, cô ấy sẽ không hại mình.
Từ hoang mang nghi hoặc tới mững rỡ phát cuồng, Đường Trạch chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét thật lớn.
Thế nhưng, một người từ lâu đã quen với việc kìm nén cảm xúc như anh, cuối cùng vẫn cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại. Bởi vì trong khoảnh khắc sung sướng, anh cũng đồng thời phát hiện ra rằng, con “thuyền gỗ” thô sơ mà mình đang ở trên, không hề được lắp bất kì vật truyền động nào, cả mái chèo cũng không, nhưng tại sao nó vẫn lao đi vùn vụt, giống như có một đôi tay khỏe mạnh đang âm thầm đẩy nó đi.
Đột nhiên, Đường Trạch quay phắt đầu lại.
– Niệm!!!
Lần này, anh đã không thể kìm nén được cảm xúc nữa, hét lớn đến thất thanh.
Trong làn nước biển dưới đuôi con thuyền, nhô lên nửa thân trên của Niệm. Nhìn vào đôi vai chốc chốc lại nhô lên của cô, thì biết rằng sở dĩ con thuyền có thể chuyển động được, hoàn toàn là nhờ vào cô.
– Niệm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Đường Trạch hoang mang bò tới đuôi thuyền, anh vẫn chưa quen với việc đứng dậy trên chiếc chân mới.
Niệm không trả lời, chỉ hơi quay sang bên cạnh thở phì ra. Nước biển mặn mòi vạch thành hai vệt nước đều đặn bên người cô.
– Niệm! Nói cho tôi biết, chân của tôi, và cả bây giờ nữa, rốt cuộc cô đang làm gì vậy? – Đường Trạch gần như gầm lên.
Niệm vẫn không trả lời. Trong mắt cô, dường như chỉ tồn tại một việc duy nhất là đẩy thuyền tiến lên.
Đường Trạch gục đầu xuống, hoàn toàn bất lực trước Niệm.
Không biết lại trôi qua bao lâu nữa, cũng không biết đã tới vùng biển nào, nhìn vào vị trí của mặt trời, đoán rằng đã giữa trưa. Tốc độ của con thuyền đột nhiên chậm lại.
– Bố… đi… – Niệm khó nhọc mở miệng – Mẹ… đuổi… Thuyền chìm… Bố mẹ… không còn…
– Cái gì? – Từ những từ đơn rời rạc của cô. Đường Trạch bỗng lờ mờ hiểu ra câu chuyện năm xưa.
– Ngọa Hư… của tôi… không phải… của anh. – Niệm tiếp tục nói, giống như một đứa trẻ mới bập bẹ – Anh… đi…
– Niệm! – Đường Trạch vươn tay ra khỏi mạn thuyền, chụp lấy vai Niệm – Mấy ngày gần đây, cô luôn bận rộn, lẽ nào con thuyền này là do cô làm cho tôi?
Niệm gật đầu, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào anh.
Đường Trạch càng nắm chặt lấy cô, nói:
– Đi với tôi! Đừng quay về núi Ngọa