The Soda Pop
Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325925

Bình chọn: 8.00/10/592 lượt.

a một hồi, rồi đặt tay lên hình ngôi sao sáu cánh, cuối cùng nói chắc nịch – Nhưng từ rất lâu về trước đã bị vô hiệu hóa.

– Đến cả phép thuật của phương Tây em cũng thông thạo thế kia à? – Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn cô vợ với ánh mắt khâm phục – Phong ấn Solomon có tác dụng gì thế?

– Tà ma ngoại đạo không phân biệt quốc tịch. Trong lĩnh vực trừ tà diệt ma, nhà họ Chung em vẫn luôn Đông Tây kết hợp! – Chung Húc không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để ca ngợi gia tộc mình, rồi nói tiếp – Thứ này bắt nguồn từ đạo Do Thái. Phong ấn Solomon lại có hai cách dùng hoàn toàn trái ngược nhau, một là phong ấn ác ma, hai là triệu hồi ác ma, hoàn toàn dựa vào vị pháp sư sử dụng nó là chính hay tà.

– Vậy phong ấn này thuộc loại nào? – Nghĩ tới nơi này từng là một tu viện thiêng liêng, Tư Đồ Nguyệt Ba suy đoán – Có lẽ là dùng để phong ấn ác ma chăng…

Chung Húc đứng dậy, ánh mắt chiếu ra những tia lạnh lùng:

– Sai, là để triệu hồi ác ma. Tà khí toát ra từ phong ấn tới giờ vẫn chưa tiêu tan hết – Đưa mắt nhìn không gian tăm tối xung quanh, cô thở hắt ra một hơi dài, cười cười – Đây đúng là một nơi thú vị.

– Triệu hồi ác ma ở trong tu viện… Đây đúng là một việc mạo hiểm, khác nào nhổ nanh trong miệng cọp. Ha ha, xem ra, tác giả của phong ấn này không phải kẻ tầm thường! – Tư Đồ Nguyệt Ba càng nghĩ càng thấy “thú vị”.

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trên đầu “rắc” một tiếng, một khối đen khổng lồ lao vùn vụt xuống hai người họ.

– Tránh ra! – Chung Húc hét lớn, vung tay xô bật anh chồng đi.

Một luồng gió sắc như dao thốc qua sát trước mặt họ, sau một tiếng “rầm” vang dội, một khúc gỗ tròn to ngang thân người giáng thẳng xuống giữa hai vợ chồng, mạnh đến nổi một nửa thân gỗ bập lút xuống mặt đất, trong bụi đất mịt mù, vô số đường nứt ngoằn ngoèo lan khắp sàn nhà, trông vô cùng kinh dị!

Nhìn cái khối thù lù chỉ cách mũi chân mình không đầy một thước, Tư Đồ Nguyệt Ba và Chung Húc đang ngã ngồi dưới đất đều đờ ra mất vài giây.

– Không sao chứ? – Tư Đồ Nguyệt Ba lồm cồm bò dậy. Chung Húc phía bên kia đã đứng lên trước, thản nhiên phủi bụi bám trên quần áo, lắc đầu:

– Em không sao. Đúng là cái nhà rách!

Tư Đồ Nguyệt Ba lúc này mới thấy yên tâm, lập tức ngửa cổ nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xuống khúc gỗ tròn to tướng, nói:

– Đây có lẽ là cây gỗ chống trên xà nhà, nhưng em hãy nhìn phần đuôi nó mà xem!

Nhìn theo tay chỉ của chồng, Chung Húc đã thấy một vết cắt phẳng phiu do bị vật sắc chém đứt trong khoảng thời gian cực ngắn.

– Súc gỗ này rơi xuống không phải vì bị mục ruỗng đã lâu, mà là bị con người chặt đứt… – Đôi mày Tư Đồ Nguyệt Ba từ từ chau lại, đầy nghi hoặc nhưng không hề hoảng sợ.

– Ha ha, có người không hoan nghênh chúng ta tới thăm quan nơi đây. – Chung Húc cười nhạt, rồi bước tới lối đi ở chính giữa, nhìn thẳng vào phía trước vốn không có bất cứ hiện tượng khác thường nào, vẻ cảnh giác và ngạo nghễ bừng lên trong mắt, dường như thứ đang lượn lờ trước mặt không phải là không khí, mà là loài ác ma không đội trời chung.

– Có… yêu khí à? – Tư Đồ Nguyệt Ba đứng bên cạnh cô. Mỗi khi Chung Húc có biểu hiện giống như thế, có nghĩa là một trận quyết chiến đã bắt đầu.

– Không có! – Câu trả lời của Chung Húc nằm ngoài dự liệu của anh – Em không cảm nhận thấy bất kỳ một luồng yêu khí nào đang chuyển động. Thật là quái lạ… Thế nhưng, em khẳng định, ở một chỗ nào đó, có một đôi mắt đáng ghét vẫn luôn nhìn trộm chúng ta.

Nghe cô nói vậy, Tư Đồ Nguyệt Ba không đáp lời, lẳng lặng quét ánh nhìn khắp mọi hướng, dường như đang tìm kiếm “đôi mắt” đang ẩn nấp trong bóng tối.

Làn khói trắng mờ phả ra từ mũi họ, trong sảnh yên tĩnh một cách dị thường. Lúc hai người không lên tiếng, chỉ còn nghe thấy những hơi thở khe khẽ.

– Á!

Thình lình, một tiếng rú chói tai phá tan bầu tĩnh lặng vô cùng tận. Cho dù tiếng rú vẳng lại từ ngoài cổng, nhưng vợ chồng Chung Húc vẫn lập tức đoán ra, đó là tiếng của Kính.

Hai người lập tức co cẳng chạy lao ra phía cổng, vừa chạy vừa thầm ân hận vì vừa nãy chỉ nghĩ được rằng bên trong tu viện có thể có nguy hiểm, mà lại quên bẵng mất, để một cô gái đứng một mình trong rừng núi hoang vắng, chưa nói tới yêu ma, cho dù chỉ gặp một con dã thú bình thường, cũng đã không đủ sức chống đỡ.

Tư Đồ Nguyệt Ba kéo mạnh cánh cửa khép hờ, sau tiếng kẽo kẹt, hai vợ chồng một trước một sau lao vọt ra ngoài. Nhưng, cảnh tượng xuất hiện ngay trước mắt đã lập tức khiến họ như bị đóng đinh tại chỗ…

Ngoài cổng, không còn là khu vườn hoang um tùm cỏ dại mà họ nhìn thấy khi mới bước vào, mà là gian đại sảnh rộng lớn và đổ nát của tu viện. Ghế băng, giá nến, cột trụ màu trắng, thậm chí tới cả súc gỗ rơi xuống bên cạnh đàn thánh, đều giống y hệt.

Tư Đồ Nguyệt Ba chớp mạnh đôi mắt theo phản xạ, rồi huých vào người Chung Húc.

– Em ơi, anh không bị hoa mắt đấy chứ?

– Không hề! – Chung Húc đã quá quen với những cảnh tượng cổ quái, sắc mặt vẫn bình thản, điềm nhiên nói – Chúng ta lại quay trở vào rồi.

Lại ngoảnh đầu, thì cảnh cửa không biết đã đóng sập lại tự bao giờ. Tư Đồ Nguyệt Ba đẩy mạnh vào cánh cửa, phát hiện ra nó đã biến thà