XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324872

Bình chọn: 7.00/10/487 lượt.

, nó cũng không nghĩ ra mình có chỗ nào đắc tội với Mạt Bạch. Lẽ nào Mạt Bạch cảm thấy nó quá xấu xí?

Tuy rằng có chút băn khoăn, nhưng Liêu vẫn không tức giận. Nó căn bản không hề có những khái niệm như “tức giận” hay “thù oán”.

Mạt Bạch cũng giống như Lương Vũ Đống, vẫn là những người quan trọng nhất bên cạnh nó.

Vừa bôi thứ thuốc cao mát lạnh lên vết thương của Liêu, Lương Vũ Đống vừa lắc đầu nói:

– Nói với con n lần rồi, làm người phải biết khiêm tốn. Đánh nhau với người ta, bị đánh cho vỡ đầu thì biết làm thế nào?

– Con có phải là cái tách sứ đâu, làm sao mà dễ vỡ như thế được! – Liêu đau tới mức nghiến răng méo miệng – Nhẹ thôi, nhẹ thôi!

Anh dừng tay, không bôi thuốc nữa.

– Đối với ta, con chỉ có một! – Anh nhìn Liêu, vẻ hơi thấp thỏm bất an, rồi sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường, đứng lên cầm theo hộp thuốc đi vào phòng trong – Trong bếp vẫn còn canh, tự múc mà ăn!

Sư phụ dạo này dường như hơi khác với trước kia.

Liêu nhìn theo bóng anh, thận trọng day day bên mép.

Khi Lương Vũ Đống gặp Liêu lần đầu tiên, nó mới hơn ba tuổi.

Khi anh quăng một xấp tiền dày cộp lên mặt bàn lem luốc dầu mỡ, hai cặp mắt tham lam bỗng sáng loé lên như bóng đèn điện. Người đàn bà mấp máy cặp môi khô nẻ, lẩm bẩm:

– Không ngờ cái con nhóc nhặt được trong núi này lại có người chịu bỏ tiền mua! – Nói xong, lập tức đổi ngay sắc mặt, hỉ hả hét vọng vào trong bếp:

– Nhóc con, mau ra đây!

Hôm đó là một ngày cuối tháng chạp, trong núi đổ một trận tuyết lớn.

Bé gái xuất hiện trước cửa, khoảng chừng ba, bốn tuổi, cơ thể gầy gò được quấn trong chiếc áo len mỏng đã tuột sợi ở cả cửa tay và cổ áo, tay bưng một bát lớn khoai tây vừa luộc chín, đôi mắt to đen lấp lánh vui tươi trên khuôn mặt tròn bé xíu nhem nhuốc bụi than.

– Bố ơi! – Cô bé líu ríu tới bên cạnh người đàn ông, mặt ngẩng lên mừng rỡ, chìa bát khoai tây ra trước mặt ông ta – Bố xem này, lần này không củ nào bị cháy nhé!

Người đàn ông nóng nảy giật phắt bát khoai tây đặt sang một bên, lôi cô bé tới trước cửa sổ, đẩy thẳng về phía người thanh niên:

– Dẫn đi, của anh đấy! – Nói xong, ông ta trợn mắt với cô bé – Từ nay, người này là bố của mày, đi theo hắn!

Thứ mà ông ta giao cho anh không phải là một con người, mà chỉ là một món hàng được mua bán tự do.

– Bố và mẹ rất vui mừng. Thật tốt quá! – Đứng trước cánh cổng liếp xiêu vẹo, cô bé quay đầu nhìn lại nơi đã từng là “nhà” mình, chớp chớp đôi mắt to tròn, trên khuôn mặt không hề có vẻ đau buồn, hay tức giận, hay sợ hãi, chỉ thấy nụ cười, xinh xắn như một đoá hoa dại âm thầm xoè nở.

Lương Vũ Đống nhìn cô bé. Từ lúc anh dắt tay cô bé ra khỏi cửa ngôi nhà, nó giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, không hề phản kháng, mặc cho anh mang nó đi tới một phương trời hoàn toàn xa lạ.

– Cháu không hỏi ta sẽ mang cháu đi đâu à? – Anh hỏi cô bé.

– Không hỏi! – Nó ngước mặt lên, quẹt vệt nước mũi đã đóng băng, cười khúc khích – Chú có ăn thịt cháu đâu!

Anh ngồi thụp xuống, rút khăn tay ra cẩn thận lau sạch chiếc mũi bẩn thỉu của cô bé, cười nói:

– Đúng là trong sáng hệt như một tờ giấy trắng!

Tuyết đọng đã phủ một lớp mỏng trên sân. Cây ngân hạnh cao lớn bên ngoài dựa sát vào tường bao. Trong thời tiết giá rét căm căm, trong gió lạnh thấu xương tuỷ, mà trên cây ngân hạnh vẫn trổ ra tầng tầng lớp lớp những đọt lá xanh biếc, tươi non như muốn ứa nước ra ngoài.

Tuyết trắng lá xanh, sự phối hợp rất đỗi bất thường đã bừng lên một sức sống mãnh liệt.

Lương Vũ Đống liếc qua cây ngân hạnh, rồi dắt tay cô bé của anh quay lưng rời đi. Trên con đường núi quanh co, hai hàng dấu chân một lớn một nhỏ cứ kéo dài về phía trước…

Trong căn nhà trọ tồi tàn ở vùng quê, Lương Vũ Đống thu dọn đám chăn đệm bẩn thỉu lộn xộn, cau mày nói:

– Ngày mai là về tới nhà rồi. Ở tạm một đêm nay vậy, đi ngủ sớm thôi! – Rồi quay lại nhìn cô bé đang ngó nghiêng – Liêu, có nghe thấy gì không?

– Chỗ này… – Liêu chạy đến bên Lương Vũ Đống, hớn hở kéo tay anh – Nhà ở đây đẹp quá! – Nó vừa nói vừa nhảy phóc lên giường, lăn qua lăn lại trên tấm chăn bông phảng phất mùi ẩm mốc, vỗ tay cười như nắc nẻ – Êm quá! Thích quá!

– Chưa bao giờ cháu được ngủ trên chiếc giường thế này à? – Lương Vũ Đống ngồi bên mép giường, tò mò nhìn cô bé đang phấn khởi tới khuôn mặt đỏ hồng.

– Trong phòng cháu không có giường, trong phòng bố mẹ mới có. Nhưng cháu có rất nhiều rơm rạ! Với lại cháu luôn ngủ cùng Tiểu Đô. Nằm sát Tiểu Đô ấm lắm! – Nó ôm chiếc gối, a