
anh thích lời bài hát, cũng thích cái cách hát vô tư lự của cô. Thật kỳ lạ, trong cuộc sống tưởng tượng, người cùng anh trên yên ngựa băng gió đạp tuyết, lại không phải là Diệp Nghê Thường.
Trong “Bí kíp tình yêu cảu Nguyệt Lão” có đoạn nói rằng: “Khi bạn yêu một người, tự nhiên sẽ tán đồng và tiếp nối ước mơ của người ấy, cho dù đó chỉ là một câu chuyện phiếm ngẫu hứng”.
Trong Cánh Đồng Bất Tận, vô số cột đá tự nhiên cao lớn hình thù quái dị đứng san sát, biến mảnh đất trơ trụi không một ngọn cỏ này thành những mê cung đan xen chằng chịt. Khi họ đến nơi, là giữa trưa.
Bắc Đường Khẩn ghìm ngựa đi chậm lại, tiến vào giữa hai tảng đá không lồ đang nhe nanh giơ vuốt ở phía bắc. Đôi mày Đinh Tiểu Thác chưa bao giờ nhíu chặt đến thế. Ngay từ khi đặt chân vào khu rừng đá này, một áp lực khó chịu giống như một bàn tay lớn thô ráp bóp chặt lấy trái tim cô, khiến cô có phần tức thở.
Trời không hề âm u, nhưng nơi đây ánh sáng mặt trời lại không chiếu tới. Những cột đá xù xì quái dị giống như yêu ma chiếm cứ nơi này. Ẩn trong một mảng sắc màu nặng nề tử khí, toát ra thứ mùi của nguy hiểm. Thế nhưng, nỗi khổ sở của Đinh Tiểu Thác không phải vì sợ hãi, mà là sầu thảm, giống như một giọt mực nhỏ xuống mặt nước, từ một chấm nhỏ, dần lan rộng thành cả một vùng đen kịt. Nhất là khi họ đi xuyên qua khu rừng đá, vào khoảnh khắc một vách đá có hình lưỡi liềm tuốt khỏi bao chọc thẳng lên trời chợt sừng sững chắn ngang trước mặt, nỗi sầu thảm này bỗng càng thêm nặng trĩu. Vách núi sắc như lưỡi kiếm kia không phải đâm vào hư không, mà là đâm thẳng vào trái tim Đinh Tiểu Thác! Cô vội vàng quay đi không dám nhìn tiếp, lòng bàn tay đẫm lạnh mồ hôi. Bắc Đường Khẩn đã cảm nhận thấy sự bất ổn của cô.
– Sao vậy? – Anh hỏi. Trong lòng anh, hơi thở cô hổn hển, người run cầm cập.
– À… không sao. – Cô vội vã lắc đầu, trả lời quấy quá – Có lẽ tôi hơi say ngựa… – Khắp gầm trời này chắc chỉ có Đinh Tiểu Thác mới có thể sáng tạo ra cái từ “say ngựa”! Bắc Đường Khẩn bật cười thành tiếng. Đinh Tiểu Thác ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh cười như vậy. Cô không quay lại, mà cúi đầu xuống thấp hơn. Càng tiến về phía trước, cô càng cảm thấy bất an.
Một tòa nhà lớn xây bằng đá tảng, hùng vĩ như một ngôi thành choáng ngợp trong tầm mắt của họ một cách bá đạo. Ai lại xây một tòa nhà xa hoa đến thế trên cánh đồng hoang dã này? Đinh Tiểu Thác tặc lưỡi. Xa xa, một bóng người đang đi về phía họ.
Diệp Nghê Thường quả thực là một cô gái đẹp đến mức khiến người ta chết lặng, đẹp một cách cao quý, đẹp một cách sắc sảo. Ngay cả mắt nhìn của nàng cũng như mang theo gai hồng. Nàng lao vào lòng Bắc Đường Khẩn, hờn trách:
– Sao bây giờ mới tới?
– Không sao chứ? – Anh nhẹ nhàng đỡ lấy hai tay nàng, khéo léo nới rộng chút ít khoảng cách giữa hai người. Diệp Nghê Thường lắc đầu, rồi đưa mắt về phía Đinh Tiểu Thác đang đứng sau lưng anh, chau mày:
– Cô ta là ai?
– Một người bạn! Anh đã nhận lời cho cô ấy mượm kiếm Linh Tê – Trước mặt Diệp Nghê Thường, anh chưa bao giờ giấu giếm điều gì. Đinh Tiểu Thác nhìn Nghê Thường, nở nụ cười gượng gạo. Cô không thích cô gái này, cũng không thích toàn bộ Cánh Đồng Bất Tận. Ghen? Từ này còn đáng sợ hơn cả vượt thời gian. Quả thực cũng có chút ít, song không phải hoàn toàn. Bắc Đường Khẩn, Diệp Nghê Thường, hai cái tên đột nhiên giống như một con dấu sắt nóng đỏ, đóng mạnh vào trí não cô.
– Bắc Đường Khẩn… Diệp Nghê Thường… Con cá đó là của ta! Ta biết ngươi tên là Bắc Đường Khẩn! Ta biết tên của kẻ mà ngươi căm ghét nhất! – Những câu nói rời rạc cứ theo nhau vang lên bên lỗ tai ù đặc của Đinh Tiểu Thác.
Trước mặt cô, Diệp Nghê Thường đang nổi giận với Bắc Đường Khẩn, kiên quyết phản đối việc anh lấy kiếm Linh Tê cho cô. Anh không lắc đầu, cũng chẳng gật đầu.
Đằng sau, một người đàn ông mặc áo đen, đầu trùm khăn che mặt đang đứng cung kính. Vừa nãy, đi qua hành lang quanh co, băng qua mấy chục cánh cửa, mới tới được căn phòng mái vòm rộng thênh thang này. Nội thất trong phòng cao sang hoa lệ, không thiếu thứ gì. Mỗi một góc tường đều thắp một cây đèn chim hạc đế cao bằng đồng xanh.
– Chủ nhân căn dặn tại hạ chăm sóc Nghê Thường cô nương chu đáo, đợi Bắc Đường công tử đại giá quang lâm. – Người đàn ông che mặt cúi đầu nói – chủ nhân còn dặn, ban đêm thời tiết khắc nghiệt, mời khách phương xa nghỉ lại một đêm, sáng mai hãy lên đường.
– Không cần, chúng tôi đi ngay bây giờ! – Bắc Đường Khẩn ôm quyền nói với người đàn ông che mặt! – Cảm ơn đã tiếp đãi. Cáo từ!
Đang chuẩn bị lên đường, cánh tay anh bỗng bị Diệp Nghê Thường túm chặt, chỉ thấy đôi mày liễu của nàng khẽ nhíu, bàn tay ôm ngực, kêu lên:
– Bắc Đường Khẩn, em… – Lời còn chưa dứt, nàng đã ngất lịm trong lòng Bắc Đường Khẩn.
– Nghê Thường! – Anh vội vã bế nàng lên giường, cuống quýt gọi tên nàng.
– Nghê Thường cô nương thân thể yếu ớt, vốn dĩ đã nhiễm phong hàn, nay lại gặp được Bắc Đường công tử, vui mừng quá độ, mới nhất thời không chịu nổi. Công tử không phải lo lắng, đợi tại hạ nấu một bát nhân sâm cho cô nương uống, ngày mai sẽ khá hơ