
nho nhỏ của anh.
Tiết Thần uống rượu sau đó nói nhiều làm cho người ta ngại om sòm, cũng có lúc không nói một câu, toàn bộ bí ẩn,giống như đêm nay. Anh cứ thế trong đầu buồn bực uống rượu, một ngụm một ly, tựa như đã quên bên cạnh còn có một người.
Mỗi lần muốn cùng anh chạm ly chỉ thấy Tiết Thần ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Diệp Tích Thượng ngăn chặn ly rượu của anh: "Như vậy chưa đã nghiền." Anh đem hai người ly rượu đặt sang một bên, giơ cả chai bia lên đưa cho anh.
Tiết Thần hứng thú cười một tiếng, cùng anh đụng đụng, trực tiếp đối với cái chai xuy, một hơi uống hết, không dư thừa một giọt.
Đêm hôm khuya khoắt hai người đàn ông ngồi ở chỗ đó một chai một chai uống cạn, bàn kề cận nhìn đến há hốc mồm. Rượu quá mấy tuần, mặt Diệp Tích Thượng không đỏ tim không nhảy, Tiết Thần giơ ngón tay cái lên. "Tới tìm tớ có phải có chuyện gì hay không?"
"Cùng Kim Kim, còn có thể sao?"
Diệp Tích Thượng đi thẳng vào vấn đề, Tiết Thần nghe cái tên Dư Kim Kim thì hoảng hốt một phen. "Nếu vì cái này mà tới khuyên tớ, thật không giống như tác phong của cậu."
"Đối với cô gái lòng dạ ác độc như vậy, cũng không giống tác phong của cậu." Diệp Tích Thượng quen biết Tiết Thần nhiều năm, từ trường quân đội lên anh em, đương nhiên biết anh đối với cô gái luôn luôn là yêu thương - cưng chiều. Bình thường Tiết Thần không đem tình cảm giắt bên miệng, nhưng Diệp Tích Thượng rõ ràng anh cùng Dư Kim Kim bắt đầu chính là đang gặp gỡ cô gái hoang đường nhất, đối với cô ấy cũng là dùng tình cảm sâu nhất.
Anh không thể không trải qua phản bội, lần này đây dứt khoát để cho Diệp Tích Thượng cũng ngoài dự tính. "Mấy năm trước chuyện mấy cô gái gì gì đó, cậu cũng không gặp đối với người ta như thế nào, làm theo ý mình."
Tiết Thần hồi tưởng hồi lâu mới nhớ tới người như vậy. "Cậu làm việc không liên quan đến mình, tớ không biết ở trong lòng cậu thì Cố Hoài Nam đến tột cùng có mấy phân lượng, nếu có một ngày cô ấy và Trần Nam Thừa ——"
"Cô ấy sẽ không." Diệp Tích Thượng kiên định cắt đứt lời anh. "Nếu có một ngày để cho tớ nhìn thấy hai người bọn họ nằm ở trên một cái giường, ít nhất tớ tin tưởng Nam Nam không phải là tự nguyện, Tiết Thần, không nên coi thường lòng tự ái của con gái, nhất là người phải đối mặt với người đàn ông thương tổn mình."
"Cố Hoài Nam có lẽ là như vậy, nhưng Dư Kim Kim. . . . . ." Tiết Thần vẫn cười. "Yêu Trần Nam Tầm đến tận xương tủy rồi, có vài cô gái đứng trước tình yêu sẽ là đồ ngu." Dứt lời ừng ực ừng ực, tiêu diệt một chai bia, chống đầu gắp vài món ăn. "Tớ cũng giống vậy, đồ ngu."
"Tớ biết, trước kia cậu gặp gỡ loại cô gái trong lòng chứa một người đàn ông, tuyệt đối sẽ không để ý."
Tiết Thần giọng mỉa mai. "Cậu không hèn hạ? Cố Hoài Nam vì Trần Nam Thừa cũng không tiếc cùng Cố chính ủy đoạn tuyệt quan hệ."
"Anh ta kết hôn, còn nữa, tớ nói rồi không nên coi thường lòng tự ái của cpn gái."
"Cậu khẳng định tình cảm Cố Hoài Nam giành cho cậu đã vượt qua Trần Nam Thừa rồi hả?"
Diệp Tích Thượng trầm mặc chốc lát, "Trần Nam Thừa đã từng cùng tớ nói lời tương tự."
"Trần Nam Thừa, người đó ở trong mắt người khác thì tiêu chuẩn là người chồng thật là tốt, thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng." Tiết Thần châm chọc một phen. "Lúc trước anh ta đến sư đoàn 57 nhảy dù lục đặc biệt, Giang Thiệu là cộng sự chiến hữu, nghe Giang Thiệu nói qua sáu năm trước Trần Nam Thừa cùng đội trưởng bọn họ đơn độc xảy ra một nhiệm vụ, đó là một nhiệm vụ cuối cùng trước lúc anh ta rời khỏi lục đặc biệt, cuối cùng tớ cũng cảm thấy lần đó anh ta và Cố Hoài Nam chia tay cùng nhiệm vụ có quan hệ."
Có đồ vật gì đó ở trong lòng Diệp Tích Thượng hiện lên, uống một ngụm rượu. "Đừng nói lảng sang chuyện khác, Kim Kim tìm cậu đã nhiều ngày."
Tiết Thần rầu rĩ uống rượu, Diệp Tích Thượng lại nói: "Cậu là ra quyết định gì cũng có đạo lý của cậu, tớ không muốn khuyên cậu quá nhiều, chẳng qua là có nghĩ tới hay không cậu thấy được một chút ít coi như là sự thật cũng chưa hẳn là thật tình?"
Anh đem lời nói chi tiết của Cố Hoài Nam nói cho Tiết Thần nghe, Tiết Thần cũng không nói lời nào, nắm cổ chai kinh hoảng thưởng thức, mâu sắc chiếu vào bóng đêm càng lúc càng sâu.
*
Bởi vì tâm trạng của Dư Kim Kim quá mức không ổn định, Cố Hoài Nam không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là đem cô mang về nhà mình, cùng cô khóc, cùng cô điên, cùng cô mắng. Diệp Tích Thượng trở lại nhìn thấy chính là đống hỗn độn trên đất, Cố Hoài Nam nghe thấy thanh âm, từ phòng ngủ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, khẩn trương chạy tới hỏi anh.
"Tiết Thần đâu? Sao không trở về cùng anh?"
Diệp Tích Thượng thu gom lại vỏ chai rượu cùng đống giấy trên bàn, ánh mắt hướng về trước cửa phòng kia. "Thế nào?"
"Khóc mệt rồi ngủ." Cố Hoài Nam hỏi tới tình hình của Tiết Thần, Diệp Tích Thượng chẳng qua là vỗ vỗ vai cô, không nói gì.
Cố Hoài Nam cắn môi, cùng anh cùng nhau thu thập canh cặn thịt thừa, trong mắt đều là hận, động tác rửa chén dừng lại. "Ông xã."
"Hả?" Diệp Suất đem rượu còn dư lại đặt vào tủ rượu, vừa mới xoay người qua thì Cố Hoài Nam lại nhà