Polly po-cket
Cấu Kết

Cấu Kết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324280

Bình chọn: 9.00/10/428 lượt.

có ai ở bên cạnh ông." Xắn tay áo lên, dìu ông nằm sấp xuống, kéo áo lên, kiểm tra vùng ngang hông của ông rồi nhấn xuống.

"Chính là chỗ đó." Diệp Cẩm Niên hít một hơi.

Diệp Tích Thượng gật đầu, dùng sức vừa phải bắt đầu xoa bóp cho ông, ra vẻ vô tình mở miệng."Tiểu An đã muốn quay lại, nhưng sợ ông ép nó kết hôn với Giang Thiệu."

Diệp Cẩm Niên liền cười, "Rõ ràng chính nó muốn kết hôn."

"Nó sợ không có cách nào đối mặt với ông." Quan hệ của Diệp Tiểu An và Giang Thiệu cũng không phải là bạn bè trai gái đơn giản như vậy, chuyện này quá nhiều khúc mắc khiến mỗi khi Diệp Tích Thượng nhớ tới liền phiền lòng.

Diệp Cẩm Niên không nói thêm gì nữa, không khí trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Trong phòng khách có một gốc cây vạn niên thanh rất lớn, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ hắt vào, bề mặt lá cây như được phủ lên một lớp màu vàng thẫm. Ông nhìn từng chiếc lá xanh, bờ môi nhếch lên một nụ cười ấm áp: "Còn nhớ rõ khi còn nhỏ chú Phương dạy con đánh quyền không? Con trai ông ấy chọc cho Tiểu Diệp Tử khóc, con còn đi đánh người ta một trận, ông ấy vẫn còn so sánh con còn không cao bằng một cậu nhóc ba tuổi. . . . . ."

"Rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Diệp Tích Thượng không nhịn được cắt ngang lời nói của ông, sức lực trên tay mạnh thêm mấy phần, Diệp Cẩm Niên đau đến hút khí, quay đầu lại vỗ hắn một cái: "Lão Phương được một cháu trai, ngày ngày ở trước mặt ta khoe khoang, hắn cả đời này cũng không bằng ta, duy chỉ hơn ta là đã làm ông nội, lão ấy cũng chỉ có một đứa con trai!"

Diệp Cẩm Niên lật người ngồi dậy đốt một điếu thuốc, còn chưa kịp hút một hơi nào đã bị Diệp Tích Thượng giựt ra bỏ vào trong cái gạt tàn thuốc: "Con và Tiểu Diệp Tử, cũng không cho ta được một ít thể diện."

Diệp Tích Thượng đem đoạn văn này học cho Tiết Thần nghe, Tiết Thần phun ra một ngụm nước ngay tại chỗ, vừa lau miệng vừa cười: "Lúc đó em gái cậu muốn gả cho tôi, ba cậu bây giờ vẫn có thể giữ lời hứa gả Tiểu An cho tôi, càng không cần buộc cậu phải có con, chậc chậc, xem ra ba cậu bây giờ ở một mình, khổ như thế chứ?"

Diệp Tích Thượng trừng mắt liếc hắn một cái: "Bây giờ cậu mà bỏ được Dư Kim Kim, tôi liền mang Tiểu An gả cho cậu."

Tiết Thần vui vẻ cười một tiếng: "Cả hai tôi đều muốn được không? Tiểu Diệp Tử có thể làm chính phi, Kim Kim làm thiếp, cậu biết tôi mà, sẽ không để em gái cậu thua thiệt."

Diệp Tích Thượng không nói lời nào, cầm tờ báo trên bàn đứng dậy ném về phía Tiết Thần, Tiết Thần đánh không lại anh, bị anh trừng phạt hô hoán lên.

*

Vừa đến lúc tan làm, Dư Kim Kim liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Cô có vóc người cao gầy, dung mạo xinh đẹp hơn người, trong một đám đông nhìn cũng rất chói mắt. Tiết Thần chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy cô bạn gái nhỏ của hắn, khóe miệng bất giác nhếch lên, đóng cửa xe lặng yên không một tiếng động đi vòng qua phía sau cô.

"Thưa cô, khóa kéo váy cô bị tuột ra."

Dư Kim Kim đang tập trung nhắn tin cho Cố Hoài Nam nghiên cứu xem buổi tối nên ăn cái gì, đột ngột nghe thấy câu nói này, theo phản xạ hét lên một tiếng, đôi tay nhỏ bé liên tục không ngừng che mông.

Không đúng. . . . . .

Rõ ràng hôm nay cô mặc quần!

Dư Kim Kim nổi giận xoay người, vừa định nổi giận, lại không ngờ nhìn thấy vẻ mặt Tiết Thần đang cố nén ý cười, vừa mừng vừa sợ, kêu lên một tiếng bổ nhào vào người anh, tách hai chân ra kẹp vào hông hắn, ôm cổ hắn dùng sức cọ: "Sao anh lại đáng ghét như vậy chứ!"

Tiết Thần nâng cái mông nhỏ nhắn, xinh xắn của cô lên, vỗ hai cái: "Đây là công ty em, anh thì không sao cả, nhưng em không sợ phá hủy hình tượng của mình sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Dư Kim Kim đột nhiên ngẩn ngơ, rồi lập tức từ trên người anh xuống, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, hoàn toàn không để ý phản ứng của đồng nghiệp xung quanh. Tiết Thần cười to, ôm cô vào ngực: "Đi ăn cơm trước chứ?"

Dư Kim Kim ngẩng đầu lên: "Không! Về nhà trước!"

Ý đồ của cô gái nhỏ này quá mức rõ ràng, Tiết Thần giật mình, thân thể nhất thời nóng lên: "Được."

Tiết Thần chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy, mấy lần anh vượt đèn đỏ khiến Dư Kim Kim sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay nắm dây an toàn trước ngực, lắp ba lắp bắp: "Anh. . . . . . Anh chậm một chút. . . . . ."

Nửa giờ sau, hai người trong thang máy không kềm chế được trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Vừa bước vào cửa, Tiết Thần liền đè Dư Kim Kim vào cửa, “xoẹt” một tiếng xé rách áo sơ mi của cô, bàn tay phủ lên.

"Nhớ anh không?"

"Nhớ!"

Dư Kim Kim nghiêng đầu hôn mặt anh, hai tay kéo thắt lưng anh, khiến Tiết Thần một hồi cười nhẹ: "Đừng nóng vội, anh không chạy được đâu."

Dư Kim Kim bị anh cười vừa thẹn vừa cáu, hung hăng há mồm cắn cổ anh. Tiết Thần bị đau, càng thêm kích thích, chỉ một động tác đã kéo quần dài và quần lót cô xuống, nhấc một chân cô lên chen vào, chuyển động vừa sâu vừa mạnh.

"Anh. . . . . . Anh nhanh lên một chút. . . . . ." Dư Kim Kim ở trong ngực anh bứt rứt vặn vẹo, nỗ lực phối hợp theo tiết tấu của anh, nhưng cảm thấy thế nào cũng không đủ.

Tiết Thần nắm cằm nhỏ của cô, ác ý chậm tốc độ lại: "Mới vừa rồi em muốn anh chậm lại đó thôi."

Dư Kim Kim nhí