
vòng chân là bởi vì một câu mê tín đồn đãi: con gái đem tên người yêu khắc vào trên mắt cá chân phải, lại dùng tơ hồng ngâm qua máu mình buộc lại sau đó treo ngọc thạch lên đoạn cột, vô luận anh đi tới chân trời góc biển chị ấy cũng sẽ đuổi theo bước chân của anh, vĩnh viễn sẽ không tách ra, cho nên phía dưới tơ hồng thật ra là xâm người, vân chính là ba chữ Trần Nam Thừa."
Diệp Tích Thượng mấp máy môi, nhàn nhạt ừ. Cố Hoài Tây tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục suy nghĩ. "Bây giờ nhìn lại rất hoang đường nhưng lúc đó rất lưu hành, rất nhiều cô gái cũng muốn vân, chỉ là chân chính đi vân không có mấy người, không phải sợ đau, bởi vì người ta nói nếu như tương lai mình không có cùng người này ở chung một chỗ, đem xâm người rửa đi tam thế cũng sẽ không lấy được tình yêu hoàn chỉnh, yêu mà phải trừng phạt rất độc, lúc ấy rất nhiều nam sinh bởi vì bạn gái chính mình không có xâm người lập tức liền chia tay đấy." Cố Hoài Tây cười một tiếng, "Nam Nam là cô gái dầu tiên em biết đi vân, chị ấy nói đời này nhất định sẽ phải làm tân nương của anh ấy, nếu như không phải là chị ấy chết, lần nữa đầu thai đợi anh ấy đời sau."
Diệp Tích Thượng “phập” khép lại album ảnh cười giễu cợt, bả vai Cố Hoài Tây bỗng dưng rụt xuống, mới ý thức được mình nói chuyện không nên nói, che môi liên tục nói xin lỗi. "Thật xin lỗi anh rể, em không cố ý, những thứ này đều là mọi người còn nhỏ chơi đùa, không thể tin."
Cố Hoài Tây có phải cố ý nói hay không, cũng không ở trong phạm vi quan tâm của Diệp Tích Thượng, chỉ là anh có thể tưởng tượng ra Cố Hoài Nam nghiêm túc kiên định ngay lúc đó. Thì ra là. . . . . . Năm năm trước, hôm anh cứu cô, Cố Hoài Nam ở bệnh viện tỉnh lại phát hiện mình còn sống, ánh mắt hung hăng nhìn mình lom lom, lúc đó anh không có nhìn lầm, ở trong đó thật sự là hận.
Vào giờ phút này, ngày đó tuyên bố không phải là Trần Nam Thừa không lấy cô gái nằm ở trên giường của anh ngủ, trên người cô vẫn lưu lại dấu vết hoan ái. Anh vuốt ve mắt cá chân của Cố Hoài Nam, thủy chung không có vạch dây đỏ ra xem phía dưới kia che giấu tên tuổi một người đàn ông khác.
Cố Hoài Nam có tình cảm đối với anh, anh đã nhìn ra, nhưng có ít thứ sẽ không vì vậy liền bị phủ định. Cô yêu Trần Nam Thừa yêu đến tận xương, tuyệt không ít hơn Diệp Cẩm Niên yêu Cảnh Thiên, có người yêu như vậy, làm sao sẽ cam lòng để cho anh trở thành một phần bị phai đi trong trí nhớ mình? Làm sao sẽ cam tâm để cho anh thay thế người trong lời thề của cô.
Diệp Tích Thượng kéo ngăn kéo ra lấy thuốc của cô, đi tới ban công đốt một điếu, yên lặng hút.
Ở trại lính có mấy người sẽ không hút thuốc lá? Diệp Tích Thượng dĩ nhiên sẽ, chỉ là chưa từng có lúc nào để cho anh nghĩ rút lên một cây như vậy, rõ ràng cảm thụ bị một chút xíu ni-cô-tin xâm nhập đáy lòng.
Trong túi quần anh cởi ở phòng tắm có quà sinh nhật cho Cố Hoài Nam, là tìm Diệp Tiểu An ở nước ngoài đặc biệt thiết kế kiểu dáng làm một chiếc nhẫn cưới. Kết hôn năm năm mới cầm chiếc nhẫn kim cương, tình huống chuẩn bị cầu hôn thật hiếm thấy, anh nghe Tiết Thần nói từ chuẩn bị cầu hôn, bây giờ nhìn lại thật là có chút châm chọc.
Anh hút xong điếu thuốc, trở lại phòng tắm cầm lấy chiếc nhẫn kim cương ngồi trở lại bên giường, dắt tay nhỏ bé mịn màng của Cố Hoài Nam, trầm mặc đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Kim cương không lớn nhưng cũng không nhỏ, thích hợp đeo vào trên tay cô. Diệp Tích Thượng nâng tay của cô cúi đầu khẽ hôn, hướng về phía bóng đêm sâu nồng một mình nỉ non: "Nguyện ý gả cho anh nhé, Nam Nam. . . . . . Coi như em không cam lòng, cũng không thể quên em đã. . . . . . Là người của anh."
Hết chương 52
Thời tiết từ từ chuyển lạnh, S thị đã qua mùa mưa, chỉ là mưa to vẫn như cũ nói rằng đã đi xuống.
Có câu nói một cơn mưa thu một trận lạnh thật là không có sai, Cố Hoài Nam đem mình bao lấy cực kỳ chặt chẽ, xách theo túi đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi trước chung cư nhìn mưa càng lúc càng lớn than thở, loại mưa dầm kéo dài tới ngày thật là xui xẻo, hơn nữa đau bụng kinh thì càng xui xẻo.
Tật xấu đau bụng kinh của cô là vào năm năm trước, lúc tốt lúc xấu, không phải mỗi lần cũng sẽ đau, nhưng đau lên có thể muốn nửa cái mạng của cô, hết lần này tới lần khác cô lại rất ít nhớ cuộc sống của mình, nếu không đêm sinh nhật đó cũng sẽ không rộng mở bụng uống nhiều rượu bia ướp lạnh như vậy.
Nhớ tới đêm sinh nhật của mình, Cố Hoài Nam vui buồn lẫn lộn, vui buồn mỗi nửa.
Diệp Cẩm Niên cũng không có bởi vì cô tự chủ trương mà tức giận, càng không có cự tuyệt ý tốt của cô, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu ước hẹn cùng Diêu Nhã. Mặc dù theo cách nói của Diêu Nhã là bọn họ chỉ ăn một bữa cơm thật đơn giản, bà nào biết qua nhiều năm như vậy số lần Diệp Cẩm Niên đơn độc ăn cơm cùng một cô gái cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ai cũng biết Diệp Cẩm Niên cơ hồ "Không gần nữ sắc", cùng Diêu Nhã ước hẹn thế nhưng ông lại cũng không cố ý tránh tai mắt của người, loại tin tức này luôn luôn truyền bá nhanh chóng, Diệp Tích Thượng rất nhanh biết được chuyện này, không nói hai lời chạy như bay tới khách s