
dài ngắn ra sao?
Tiết Thần chuẩn bị xong chờ đợi tiếp chiêu, Dư Kim Kim lấy lại tinh thần từ trong hoảng hốt nhưng một câu cũng không nói, coi anh như không tồn tại bắt đầu mặc quần áo. Cô đưa lưng về phía anh đứng ở nơi đó mặc áo lót dây lưng, không biết có phải là tối hôm qua mình quá mức không ôn nhu đả thương cô hay không, tay cô ở phía sau cài mấy lần cũng không được.
Tiết Thần ngồi ở mép giường, tầm mắt di chuyển trên thân thể duyên dáng của cô, sau đó giơ tay lên giúp cô cài vào, sau tay của anh không có lập tức lấy ra, mà giơ đầu ngón tay lên trượt từ trên xuống dưới chỗ cột sống của cô, nguy hiểm dừng lại ở chỗ kín trong quần nhỏ.
"Dư tiểu thư, không lên tiếng chào hỏi sao?"
Ngay cả sau lưng cô cũng là dấu hôn, kiệt tác của anh. Cả người cô đều có ấn ký của anh, cũng là người của anh.
Dư Kim Kim quay đầu lại liếc nhìn anh, giọng mỉa mai, cười. "Tôi không biết nên nói gì, hoan nghênh đến chơi sao?"
Cô cười chẳng qua là cười, không nhìn ra tâm tình, là cao hứng hay là mất mát, cũng không có, đó chỉ là một vẻ mặt, cũng không phải là biểu đạt. Tiết Thần ngửa đầu nhìn cô bị ánh mặt trời chiếu vào, ngón tay tiếp tục trượt xuống, đầu ngón tay cong, chôn dấu ở nơi dễ dàng bị mang ra.
Đó là tối hôm qua anh lưu lại, hai người căn cứ chính xác theo tình ái. "Phải nói, hoan nghênh ‘trở lại’."
Lời nói hạ lưu đó phát ta từ trong miệng người đàn ông lại có vẻ dụ người, Dư Kim Kim bật cười.
Tiết Thần thích nụ cười lần này của cô, bởi vì nó chân thật.
Xế chiều, lúc làm việc, Tiết Thần hỏi Diệp Tích Thượng: "Tớ nói, cái tên Trần Nam Tầm này, cậu có ấn tượng gì không?" Đây là cái tên tối hôm qua phát ra rất nhiều lần từ trong miệng Dư Kim Kim.
Diệp Tích Thượng suy tư chốc lát, "Không phải là Trần Nam Thừa có một em trai?"
Tiết Thần chợt nhớ ra. "Khó trách quen tai như vậy."
"Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Không phải đại sự đâu."
Tiết Thần cười. "Tớ thật giống như không cẩn thận bị cho ngủ với cô gái của cậu ta."
Diệp Tích Thượng sặc một cái, ". . . . . . Lần sau chú ý."
Tiết Thần nhún nhún vai, một lát sau mở miệng. "Cậu cảm thấy, tớ đem cô gái kia trở lại ngủ thì sẽ như thế nào?"
". . . . . ."
. . . . . .
Hết chương 70 Cha mẹ Dư Kim Kim ly hôn nhiều năm, hai bên đều lập gia đình mới nhưng cũng đều sống ở nước ngoài, bởi vì chuyện giữa Cố Hoài Nam cùng Trần Nam Thừa, cô lại náo cùng chị họ Dư Anna. Cha mẹ tái hôn, nhưng vẫn còn thương yêu cô, điểm này cô còn mạnh hơn rất nhiều so với Cố Hoài Nam. Khi gia đình tan vỡ ban đầu Dư Kim Kim rất khó tiếp nhận, cũng may cô dần dần hiểu, không phải đối với mỗi đôi vợ chồng cũng có thể đi tới cuối cùng, tình cảm là chuyện phức tạp nan giải nhất, hai người nếu không có tình yêu, chung đụng sẽ khó.
Dùng lời của Cố Hoài Nam mà nói, ở trên con đường tình yêu, Dư Kim Kim có lẽ dũng cảm hơn so với cô.
Cô không nhớ rõ mình làm sao thích Trần Nam Tầm, tóm lại chính là thích, hơn nữa càng không thể thu thập. Trần Nam Tầm hơn cô mấy tuổi, cô còn đi học, anh cũng đã là con nhà giàu nổi danh trong vòng luẩn quẩn, anh thích con gái, tay chơi gái cũng cao, ánh mắt còn cao hơn.
Dư Kim Kim cất giữ tốt tình cảm đối với Trần Nam Tầm, cất dấu, không cho anh biết. Cô hiểu mình còn nhỏ, không nên quá gấp gáp, nhưng tình cảm đối với anh cũng gia tăng mãnh liệt mỗi ngày.
Có một đoạn thời gian Trần Nam Tầm đùa rất hung, có khi cô cùng Cố Hoài Nam ở dưới lầu làm tác nghiệp, cũng có thể mơ hồ nghe được động tĩnh giữa anh và cô gái ở trên lầu.
Lần đó Cố Hoài Nam rốt cục không nhịn được, nhìn về phía Trần Nam Thừa. "Anh có thể bảo em trai anh nhỏ giọng một chút, chúng em sắp thi!"
Trần Nam Thừa cười, Dư Kim Kim. "Làm sao lại quấy rầy? Kim Kim cũng không lên tiếng."
Chờ sau khi cô gái kia rời đi, Trần Nam Tầm chỉ mặc quần cụt ngậm lấy điếu thuốc xuống. Cố Hoài Nam đang thật tình nghe Trần Nam Thừa giảng đề cho cô, anh liền đặt mông ngồi ở bên Dư Kim Kim, đầu gối đụng đụng cô. "Đi tủ lạnh cầm chút gì cho anh ăn, đói bụng."
Dư Kim Kim làm như không nghe thấy, vùi đầu học tập như cũ. Trần Nam Tầm thấy cô không có phản ứng phải dựa vào, "Điếc? Nói với em đấy."
Trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ cứ như vậy chui vào chóp mũi Dư Kim Kim, cô ngẩng đầu, không tự nhiên nhìn thấy dấu vết kích tình của cô gái khác trắng trợn lưu lại trên nửa người trên của anh. "Anh có thể nói một lần yêu thương vượt qua hai tháng? Cô gái chịu khó đổi như vậy, cũng không sợ bị bệnh?"
Trần Nam Tầm lắc lư đầu của cô cười. "Em mới mấy tuổi, tiểu nha đầu, làm sao cái gì cũng hiểu?"
Dư Kim Kim hất tay của anh ra, đi lấy cho anh. "Anh Nam Tầm, anh chưa từng gặp phải một cô gái đáng giá để anh thích lâu một chút sao?"
Cô gái nhỏ này bỗng nhiên nói một câu đứng đắn như vậy, Trần Nam Tầm hơi kinh ngạc, trong con ngươi sáng trong của cô phản chiếu ngược mặt của mình. Anh không khỏi khiêu mi, sau đó hướng cô cười với thâm ý khác, đưa tay gạt gạt cằm nhỏ tinh sảo, bấm bấm khuôn mặt nhỏ bé non nớt của cô.
"Nếu không em lớn nhanh lên một chút, giải quyết tốt cái vấn đề này cho anh?"
Anh nói xong nửa th