
ây
mưa kịch liệt khác thường, Dụ Hoằng Băng gối đầu trên khuỷu tay Mạnh Tấn Bang say ngủ. Thấy cô say giấc nồng, thoạt trông vô cùng tin tưởng anh, lòng anh tràn ngập si mê, nhịn không được nhẹ vuốt ve cánh môi cô đang
hé mở, khẽ vuốt vài sợi tóc lơ phơ trước mặt.
Anh biết cô đã bị anh hành mệt muốn chết, nhưng không có cách nào khác, vất vả lắm cô mới đồng ý lời cầu hôn, anh rất cao hứng, sung sướng đến mức muốn sát nhập
thân thể cô hợp làm một với mình. Anh đưa tay ra lần tìm ở tủ đầu
giường, từ chỗ sâu trong ngăn kéo lấy ra một hộp nhung, mở hộp ra là một chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn anh mua sẵn từ trước, cất trong ngăn
kéo sâu tận cùng, vẫn chờ một ngày cần dùng đến, rốt cuộc nó cũng được
đeo lên tay chủ nhân rồi! Anh lén lút đeo vào ngón áp út của Dụ Hoằng
Băng, nhìn nhìn ngắm ngắm, giơ cao lên, mỉm cười thật hài lòng. Thât tốt quá! Cuối cùng cô đã hoàn toàn thuộc về anh! Tên của cô sẽ được viết
ngay trong phần phối ngẫu trên tờ giấy đăng kí kết hôn, từ giờ cô chính
là Mạnh phu nhân, vì anh sinh con dưỡng cái, cùng anh xây dựng gia đình
nhỏ hạnh phúc nhất trên đời này.
“Ưm, mấy giờ rồi?” Cô xoay người, ưm một tiếng, xoa xóa mí mắt, nhìn chăm chú đồng hồ, vội vàng thúc giục Mạnh Tấn Bang.
“Lễ trao giải thưởng, mau mau mở tivi! Không biết đã công bố chưa nhỉ?”
“Lúc nãy là ai
nói anh phải bình tĩnh hửm?” Mạnh Tấn Bang trêu chọc cô, miễn cưỡng
nghiêng người lấy cái remote điều khiển từ xa, ấn nút mở TV, vừa vặn lúc người giới thiệu chương trình đang công bố người đoạt giải hạng mục
Biên kịch xuất sắc nhất.
“Thật đúng lúc!”
Dụ Hoằng Băng hoàn toàn ngó lơ việc anh cười nhạo, nhìn chăm chăm không
chớp mắt vào TV. Người trao giải nói vài lời hoa mỹ, giới thiệu sơ lược
các tác phẩm được đề cử. Ngay sau đó công bố giải thưởng…
“… Giải thưởng
biên kịch xuất sắc nhất, người đoạt giải chính là biên kịch Mạnh Tấn
Bang với phim ‘Hey! Tôi yêu cô hàng xóm tốt bụng…’.”
“A…” Dụ Hoằng Băng kinh ngạc vui mừng đến nỗi thét to lên, hưng phấn vỗ mạnh vào bụng anh.
“Là anh là anh đó, anh đoạt giải rồi!”
“Bình tĩnh, bình
tĩnh nào, đừng kích động!” Mạnh Tấn Bang bỗng nhiên bị công kích vội vã
kéo mền qua phòng ngự lại, đoạt giải tất nhiên là rất tốt nhưng lỡ như
anh bị nội thương có phải không tốt không? Trải qua niềm sung sướng cực
độ khi cô đáp ứng lời cầu hôn của anh, đoạt giải lần này có vẻ như chỉ
là niềm vui nhỏ. Trong chốc lát điện thoại anh bỗng vang lên nhạc
chuông.
“Đại ca! Anh
không tới dự thật đáng tiếc, anh đoạt giải rồi!” Nhóm trợ lý ở công ty
vui vẻ gọi điện thoại đến thông báo và chúc mừng.
“Một chút cũng không thấy tiếc, tôi đã nhận được giải thưởng lớn nhất của cuộc đời mình!”
Ôm người phụ nữ
đang tự hào về mình bên cạnh, Mạnh Tấn Bang vô cùng thỏa mãn, tình yêu
lẫn sự nghiệp đều như ý, đời người đến lúc này, còn gì cầu mong hơn nữa?
HẾT