
o bất kỳ người phụ nữ
nào nào ôm nhóc.
“A, tại sao, ôi tại sao, ông xã ơi, oa oa
cháu trai ghét bỏ em, không cho em ôm.” Bà nhào tới trong ngực ôm xã
mình tìm kiếm an ủi, tại sao, tại sao, con trai của bà không để cho bà
ôm, cháu của bà cũng không để cho bà ôm. Chỉ có ông xã bà tốt nhất, tùy
thời đều cho bà ôm.
“Ngoan, đừng khóc, cháu nội chúng ta
không để cho em ôm là vì sợ em mệt, em xem, cháu nội mình bao lớn rồi,
ôm quá nặng, anh nghĩ em sẽ mệt đấy, ha ha em ôm anh là được, anh sẽ
không mệt đâu.” Ông cưng chiều ôm bà vào trong ngực.
“Vâng, vẫn chỉ có ông xã tốt, hừ, không cho ôm thì không cho ôm, hẹp hòi, em
sẽ không ôm nhóc, cứ để cho nhóc hối hận đi.” Trừ vẻ mặt cưng chiều của
ông xã bà, tất cả mọi người đầu đều đầy hắc tuyến, đây đều là cái tình
cảnh gì vậy.
“Con trai, bà xã con đâu rồi, mau gọi con dâu
ra cho mẹ xem.” Bà thật tò mò, rốt cuộc là cô gái nào đã có thể thần
phục được con trai bà, làm một người không chịu có con như con bà lại có thể có con trai, nên biết trước kia, khi bà nhắc tới cháu nội, con trai bà cứ một mực chạy biến.
Nhắc tới Mạn Mạn, vừa vặn khiến
tâm tình hắn chuyển đổi thành âm trầm, Mạn Mạn của hắn hiện tại không
biết có khỏe không, người nọ có làm khó cô không đây.
Nhìn biểu tình thương tâm của con, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.
“Sao vậy, bà xã con chưa tới sao?”
Bạch Kiểu Thiên không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là kể hết mọi chuyện.
“Con nói cái gì, con dâu mẹ, bà xã con, bị người kia bắt cóc rồi hả?” Bà không thể tin, thét lên.
“Đúng vậy, bây giờ chúng con đang nghĩ cách cứu cô ấy ra ngoài.”
“Quá ghê tởm, lại dám bắt cóc con dâu mẹ, không thể tha thứ, ông xã, chuyện
này anh nhất định phải giải quyết, không thể không làm, lần này anh nhất định phải dạy dỗ tên đó thật tốt.”
“Yên tâm đi, anh nhất
định không tha thứ cho tên đó.” Lão trầm tư, xem ra phải giáo huấn tên
đó thật tốt, nếu cứ để cho tên đó làm ầm ĩ như thế, vậy thì vĩnh viễn
cũng không có ngày an bình. “Chủ tử, hiện tại chúng ta phải chăng nên dủng ả đàn bà đó uy hiếp Bạch
Kiểu Thiên, làm hắn nhanh giao ra ngôi vị hoàng đế.” Một người đàn ông
xấu xí hỏi một mĩ nam.
Người đàn ông tuấn mĩ vừa nghe hắn
nói như vậy, liền dịch chuyển ánh mắt quét qua người nọ một cái, ý lạnh
trong mắt hắn khiến người nọ run run, sau mới giật mình biết mình đã nói bậy. Trước kia, hắn chưa từng gặp qua chủ tử đối xử tỉ mỉ với bất kì cô gái nào, ngoài cô gái đó, huống chi đối phương còn là một con tin,
chẳng lẽ chủ tử thật thích cô gái đó, vậy hắn không phải đã đụng trúng
họng súng ư, giờ phút này hắn thật ảo não, muốn quất mình hai bạt tai,
hắn không nên tới chỗ này hiến kế để lấy lòng chủ tử, này thì tốt rồi,
lợi ích thì không chiếm được, nói không chừng cái mạng nhỏ của hắn còn
bị vứt.
“Anh mới vừa nói gì, tôi không nghe rõ, có thể nói
lại không?” Người đàn ông tuấn mĩ, giọng êm ái, nói, phảng phất như ý
lạnh hồi nãy hoàn toàn không tồn tại.
Người nọ vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, xóa đi dấu vết, bộ dáng chủ tử bây giờ khiến hắn
thật hồ đồ, chẳng lẽ hắn vừa bị hoa mắt, hay là chủ tử tán thành với ý
kiến của hắn, nếu thực vậy thì tốt rồi, phải biết được chủ tử tán thành ý kiến của bản thân, đấy chính là vinh dự vô hạn, về sau sẽ toàn được
nhậu nhẹt ăn ngon, sợ chi không có ngày tốt lành. Nhưng khi để ý tới
giọng điệu của chủ tử, a, hắn sắp chết chắc rồi, mỗi lần chủ tử dùng cái giọng điệu này, điều ấy đồng nghĩa với việc ngài ấy rất tức giận.
“Không có gì, không có gì, chủ tử.” Ôi! Cái mạng nhỏ của hắn, không trách được ai cũng nói hắn không có não, hắn hiện tại thừa nhận sự thật này, người khác đều nhìn ra mọi chuyện, tại sao hắn bây giờ mới phát hiện ra.
“A, không có gì à, sao lúc nãy tôi lại nghe thấy anh nói nhỉ?” Giọng bình thản không chút lạc điệu, hệt như chỉ hỏi xã giao.
“Chủ tử, tiểu nhân biết mình sai rồi, tiểu nhân thật sự hiểu rồi, ngài tạm
tha cho tiểu nhân một lần thôi.” Ôi, ôi, cái mạng nhỏ của hắn, hắn rất
trân quý cái mạng nhỏ của mình, đều do cái đại não vô dụng không kịp
phát hiện ra mọi chuyện, còn cả cái miệng nhiều chuyện nữa, hiện tại thì tốt rồi, chúng nó liên lụy đến cái mạng nhỏ của hắn rồi, cái gì gọi là
“họa là từ ở miệng mà ra”, hắn bây giờ đã chân thật thể nghiệm.
“Nhìn anh còn có chút “tự biết lỗi”, tôi sẽ cho anh ra đi nhẹ nhàng.” Nói
xong, hắn vung tay lên, một đạo ánh sáng màu lam liền đánh vào thân
người kia, người nọ còn chưa kịp sợ liền đi đời nhà ma.
Ngoài điện, người thu dọn xác chết liền tới, nhanh chóng lau sạch sẽ vết máu
trên nền đất, an tĩnh lui ra ngoài, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông tuấn mỹ xoa xoa trán, lười biếng tựa vào ghế, nửa hí mắt, tóc
dài xõa, trường bào màu lửa đỏ rộng mặc trên người, lộ ra xương quai
xanh khiêu ngợi cùng lồng ngực kiện mỹ. Hắn rất ảo não, thật rất ảo não, tại sao mỗi lần nghe tới chuyện dùng cô uy hiếp tên kia, hắn thật không thoải mái, huống chi hắn bắt cô tới đây vốn là để làm khó Bạch Kiểu
Thiên, nhưng bây giờ, hắn thế nhưng không bỏ được cô, nghĩ đến việc c