
ng không phải để ngồi tù. Lại nói, hai quyển sách mà Trầm Diệp mua tặng cho Văn Điềm, cũng mua
thêm hai quyển về cho nàng đọc.
Xét về một số phương diện nào đó, Phượng Cửu có chút khâm phục A Lan Nhược. Nhớ lại năm xưa khi nàng đau
khổ về chuyện tình cảm, thi thoảng còn khóc lóc, uống rượu giải sầu, còn A Lan Nhược lại tặng không người trong mộng của mình vào tay kẻ khác,
chưa nói tới chuyện khóc lóc hay uống rượu, ngay cả một tiếng than thở
thừa thãi cũng không có, thường ngày cần làm việc gì vẫn làm việc đó.
Phượng Cửu cảm thấy, so với nàng ấy, cảnh giới của mình rõ ràng là còn
kém hơn, có phần xấu hổ.
Nhưng ý trời, không phải ngươi muốn nó
như thế nào thì nó sẽ như thế ấy. Trong lúc sóng yên biển lặng không
hiểu sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó mới là ý trời.
Ba,
bốn ngày sau, trong một lần dạo chơi vào ban đêm ở Ba Tâm đình, Trầm
Diệp vô tình nhìn thấy hai hàng chữ đề trên một thân cây đậu đỏ ngay bên cạnh đình. Nét chữ đã được viết từ rất lâu, khắc sâu vào thân cây, đúng là họa sắt, móc bạc, nét chữ rất giống với nét chữ trong các bức hoạ
được cất trong hộp đựng sách của chàng. Mười sáu chữ xếp thành hai hàng: Nguyệt ánh thiên hà, phong quá mậu lâm, khai hoài sướng ẩm, trần ưu đốn thích[2'>.
[2'> Mười sáu chữ đó có nghĩa là: Ánh trăng phản chiếu
bầu trời sao, gió thổi qua rừng cây rậm rạp xanh tươi tốt, thoải mái
uống rượu, lập tức quên hết mọi ưu phiền trên thế gian.
Phía dưới hai hàng chữ đó có một dòng lạc khoản. Chàng nhờ ánh trăng để đọc lạc
khoản, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch. Trong lạc khoản lại không đề
ngày tháng, chỉ có một cái tên đứng chơ vơ đơn độc. Tương Lý A Lan
Nhược.
Phượng Cửu dỏng tai nóng lòng muốn nghe đoạn tiếp theo, Tô Mạch Diệp lại gõ gõ cây tiêu màu xanh ngọc bích trên tay, cố tình úp úp mở mở: “Lúc này chân tướng sự việc đã được làm rõ, nếu ngươi là Trầm
Diệp, khi biết người viết thư cho mình là A Lan Nhược chứ không phải Văn Điềm, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?”.
Phượng Cửu suy nghĩ một lát, thăm dò nói: “Rất... rất vui?”
Mạch thiếu gia cười nói: “Nếu là ta, ta cũng rất vui mừng, có một cô nương
đối tốt với mình như vậy, còn là một trang tuyệt sắc, dù thế nào cũng là được hưởng lợi”.
Phượng Cửu như gặp được tri âm, lập tức ngồi sán lại gần thêm một chút: “Chẳng phải đúng thế sao!”.
Tô Mạch Diệp dừng lại một lát, nhưng lại nói: Đáng tiếc là người mà A Lan
Nhược gặp phải là Trầm Diệp, mà Trầm Diệp lại không phải là ngươi, cũng
không phải là ta”.
A Lan Nhược đón nhận cơn thịnh nộ của Trầm Diệp trong thư phòng.
Lúc đó nàng đang ngả người trên một chiếc sập thấp cắn hạt dưa và đọc quyển du ký mới ra của Thương Lăng Tử, chợt thấy một miếng vỏ cây có khắc chữ rơi xuống ngay trước mặt mình. Nhìn lên theo hướng của vỏ cây, là một
chiếc áo bào màu đen và gương mặt tối sầm ẩn chứa sự giận dữ của Trầm
Diệp.
Chàng đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng tóe
lửa: “Thư là do ngươi viết, rượu là do ngươi ủ, thế cờ cũng là do ngươi
giải. Coi ta là một thứ đồ chơi, tùy ý đùa giỡn, có phải rất thú vị
không?”.
Chàng tiến lại gần thêm bước nữa, ánh mắt càng nảy lửa:
“Thấy ta bị ngươi lừa chóng cả mặt, còn thật lòng viết thư trả lời cho
ngươi từng bức từng bức một, nghĩ đến việc sẽ có ngày ta như thế này, có phải trong lòng ngươi vô cùng vui sướng không?”.
A Lan Nhược
nhìn từng hàng chữ đen trong sách hồi lâu, bỗng cất giọng nói: “Sư phụ
đã nói với ta, hoặc là ta nên tranh giành, hoặc là ta nên từ bỏ. Vốn dĩ
ta đã từ bỏ, huynh không nên chạy tới đây”.
Nàng suy nghĩ một
lát, nói tiếp: “Có những chuyện dù huynh đã biết được, thực ra huynh
cũng nên giả vờ như không biết, hai chúng ta, chẳng phải nên như hai
người xa lạ giống như trước đây sao?”.
Trầm Diệp nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng: “Trước đây chúng ta lại chỉ là hai người xa lạ ư? Lẽ nào không phải là căm ghét lẫn nhau?”.
Bàn tay đang cầm cuốn sách
của A Lan Nhược run rẩy, khẽ nói: “Hoặc giả, huynh chưa từng nghĩ, ta
không hề căm ghét huynh như huynh căm ghét ta, có lẽ ta còn rất thích
huynh, làm những việc đó thực ra chỉ vì muốn huynh được vui”.
Nàng ngẩng đầu lên: “Huynh xem, trước khi huynh biết rằng thư là do ta viết, chẳng phải đã rất vui vẻ hay sao?”.
Chàng lùi lại một bước: “Ngươi đang đùa giỡn”.
Nàng dường như có chút rối loạn: “Nếu không phải đang đùa giỡn thì sao?”.
Thần sắc chàng cứng đờ, nói: “Giữa hai chúng ta, khả năng gì cũng có, người
xa lạ, kẻ thù, kẻ tử thù, hoặc là cái khác, duy nhất chỉ không có khả
năng đó”.
A Lan Nhược nhìn chàng hồi lâu, cười nói: “Lời ta nói
có thể là thật, có thể là giả, có thể ta thật lòng thích huynh, có thể
ta thật lòng muốn đùa giỡn với huynh”.
Nghe nói từ đó về sau,
Trầm Diệp và Văn Điềm cũng không trao đổi thư từ qua lại nữa. Văn Điềm
có viết thư hỏi A Lan Nhược một lần, A Lan Nhược chỉ nói đơn giản rằng
Trầm Diệp đã biết rõ sự thật, cảm thấy không phải vì trước đây đã kéo
nàng ấy vướng vào chuyện này. Văn Điềm không nói gì cả, chỉ gửi thư lại
an ủi nàng vài câu.
Tô Mạch Diệp kể đến đó, thấy trời đã tối, tạm thời qu