
ta lại trách móc nhìn Phượng Cửu thêm một lần nữa: “Điện hạ lại vì trời mới đổ vài hạt mưa đã vội vàng quay về phủ. Điện hạ làm như vậy là đặt thần quân đại nhân ở vị trí nào chứ, ngài ấy nhất định sẽ
cảm thấy vô cùng thê lương, đau khổ, hận một nỗi không thể bị mưa xối
đến chết ấy chứ”.
Phượng Cửu có cảm giác đầu mình bị đánh một cú đến mơ hồ, nói: “Chàng không đến nỗi như vậy chứ…”.
Trà Trà nhân cơ hội đó, vội nói: “Điện hạ có muốn đi tìm thần quân thêm một lần nữa không?”
Trong đầu Phượng Cửu thử tưởng tượng ra cảnh tượng Tức Trạch thần quân đau
khổ vì tình trong mưa, kết quả là lại tưởng tượng ra cảnh chàng ta vừa
ngắm mưa vừa thưởng thức món lẩu. Trò đau khổ vì tình trong mưa sao Tức
Trạch có thể làm nổi? Nàng thầm than Trà Trà đã suy nghĩ quá nhiều, hắng giọng một tiếng: “Ta đi ngủ đây, còn về Tức Trạch, chắc chàng đã sớm
ngủ rồi, ngày mai mưa tạnh ta sẽ đi tìm chàng”.
Trà Trà thở vắn than dài một hồi, lắc đầu, quay người giúp nàng trải chăn đệm.
Bên ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, Phượng Cửu mơ hồ thầm nghĩ, mấy ngày vừa
qua trời nắng gay gắt, một trận mưa lớn vừa hay có thể gột rửa bầu không khí mờ mịt giữa trời đất, mưa lạnh đập vào song cửa, nàng dần dần chìm
vào giấc ngủ. Tới nửa đêm, bỗng cảm thấy chiếc giường võng xuống, một
làn hơi lạnh ẩm ướt lướt qua mặt. Vốn dĩ đêm nay nàng ngủ không sâu,
ngay khoảnh khắc giật mình tỉnh dậy, khẽ búng tay một cái, cây nến ngoài màn đã được thắp sáng.
Ánh nến vàng vọt khẽ hắt vào trong màn,
miễn cưỡng có thể soi một bóng người. Tức Trạch thần quân nhắm mắt nằm ở một góc giường, khắp người toát ra luồng khí lạnh buốt, cảm thấy có ánh sáng chiếu vào, khó chịu mở mắt ra, ánh mắt mơ màng trong giây lát, sau đó tập trung vào người Phượng Cửu đang túm chặt cổ áo co người vào một
góc giường, nói: “Nàng làm gì ở đây vậy?”.
Phượng Cửu nhìn chàng một hồi, như muốn nói: “Câu hỏi này, có lẽ nên để ta hỏi thì đúng hơn”.
Ánh mắt của Tức Trạch lộ vẻ không hiểu, nàng ngáp một cái, nói: “Bởi vì đây là giường của ta”. Thấy điệu bộ của Tức Trạch đêm nay dường như phản
ứng chậm hơn bình thường, cảm thấy kỳ lạ, nói: “Có phải ngài đã sớm quay về rồi không, thảo nào tìm ngài suốt cả buổi chiều ở bên ngoài cũng
không tìm thấy, ngài ở trong phòng phía Đông hay phía Tây vậy? Bây giờ
lại đi vào phòng của ta… chắc là mộng du đi nhầm phòng rồi chứ gì?”.
Tức Trạch yên lặng hồi lâu, nói: “Đi dạo ở bên ngoài, quên cả thời gian, vừa mới quay về, không để ý đã đi vào nhầm phòng”.
Ngoài cửa sổ vẫn có tiếng gió mưa gào thét, Phượng Cửu khẽ rùng mình, lục tìm phía đầu giường một hồi, tìm ra một chiếc vỏ trai, mở nắp ra, luồng ánh sáng dịu nhẹ lập tức bao trùm khắp căn phòng. Lúc bấy giờ Phượng Cửu
mới nhìn thấy khắp người Tức Trạch giống như vừa ngâm nước, ngay cả lớp
chăn đệm dưới người chàng cũng đều bị nước ngấm ướt sũng.
Phượng Cửu sững người lại, Trà Trà tính toán như thần.
Nàng đưa tay nắm lấy ngón tay lạnh tới tím tái của Tức Trạch, giống như đang nắm phải một cục tuyết.
Phượng Cửu nghiến răng nói: “Mưa lớn như vậy, ngài không biết trú mưa sao,
hoặc tạo ra một tiên chưởng để tránh mưa, ngài cũng không làm nổi ư?”.
Tức Trạch nhắm mắt lại gà gật nói: “Ta đang mải suy nghĩ, không để ý trời mưa”.
Phượng Cửu bước qua người chàng.
Tức Trạch nắm lấy tay nàng, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Sao phải vội vã ra ngoài né tránh hiềm nghi thế, bộ dạng của ta đã như thế này rồi, liệu
có thể làm gì nàng chứ?”.
Phượng Cửu vùng vẫy.
Tức Trạch nói: “Ta sẽ không làm gì nàng đâu, ta váng đầu, nàng ở lại với ta một lát”.
Gân xanh nổi lên trên trán của Phượng Cửu: “Tránh hiềm nghi cái gì, ở lại
với ngài một lát gì chứ, dầm mưa suốt năm, sáu canh giờ, ngài có thể
không váng đầu được sao, ta đi chuẩn bị bồn tắm cho ngài ngâm mình một
lát, ngài còn cử động được thì mau cởi y phục ra, quấn chăn lại, nếu
không cử động được thì cứ ở đó đợi ta, đừng cử động”.
Tức Trạch nói: “Ta không nhúc nhích được nữa”.
Phượng Cửu xắn tay áo vừa chuẩn bị bồn tắm bên ngoài tấm bình phong vừa nói: “Vậy thì ngài hãy mặc nguyên quần áo mà ngâm nước”.
Tức Trạch yên lặng hồi lâu, nói: “Ta lại có thể cử động được rồi”.
Lợi ích của việc có pháp thuật chính là ở điểm này, dù nửa đêm khuya khoắt
khi đám đầy tớ nô bộc đều đã ngủ say cũng có thể biến ra một chậu nước
tắm nghi ngút khói. Phượng Cửu đưa tay nhúng vào nước hồi lâu để thử độ
nóng xem có phù hợp không, lại dùng bình phong quây kín bồn tắm lại, bê
một chiếc ghế nhỏ ra cửa, ngồi quay lưng lại rồi mới gọi Tức Trạch ra
tắm.
Nghe thấy một loạt tiếng động lạch cạch phía sau lưng,
Phượng Cửu nghi ngờ rằng liệu có phải Tức Trạch đã va phải bàn ghế,
nhưng lúc này ngộ nhỡ chàng ta đã cởi quần áo… Nàng cố gắng kiềm chế ham muốn quay đầu lại để quan tâm tới chàng, cho tới khi phía sau tấm bình
phong vang lên tiếng nước chảy. Lúc bấy giờ mới xách ghế ngồi lại gần
tấm bình phong, đề phòng Tức Trạch cần tới sự giúp đỡ của nàng.
Vì tộc Tỷ Dực Điểu bản thân là một loài chim, không thích thêu hoa văn
hình chim chóc trang trí trên bình phong, mấy