
là hồi ức của A Lan
Nhược, tấm lòng của A Lan Nhược đối với Trầm Diệp vô cùng rõ ràng, nhật
nguyệt có thể làm chứng, còn tấm lòng của Trầm Diệp đối với A Lan Nhược, chắc năm xưa A Lan Nhược chưa bao giờ thấy rõ, giờ đây, Phượng Cửu
đương nhiên cũng không thấy rõ lắm.
Liên tam điện hạ ở trên
thượng giới có mấy lời phát ngôn rất nổi tiếng, nói rằng một mối tình sẽ như thế nào, thì phải xem xem người trải qua mối tình đó là người như
thế nào. Ví dụ như trên thế gian có mối tình mãnh liệt sục sôi, cũng có
mối tình êm đềm bình lặng, còn có những mối tình tương kính như tân[2'>.
Có người tình cảm sâu sắc nhưng không thể hiện ra bằng lời, có người
tình cảm sâu sắc và lời nói cũng nồng nàn. Không thể nói tình yêu của
người khác không giống với tình yêu của mình thì tình yêu của người khác không được coi là tình yêu.
[2'> Tương kính như tân: luôn tôn trọng nhau, coi trọng nhau như khách.
Nàng luôn khâm phục Liên tam điện hạ là một cao thủ trong chuyện phong
nguyệt, phong nguyệt kinh mà đích thân Liên tam điện hạ nói đương nhiên
là một tấm chân kinh. Nàng đem tấm chân kinh ấy khoác lên người Trầm
Diệp và A Lan Nhược, cảm thấy hai năm qua, dẫu rằng hành động của Trầm
Diệp hiếm khi quá thân mật với A Lan Nhược, trong lời nói cũng khó có
thể chọn ra lời yêu đương nào đau đớn để bình luận, nhưng có thể, chàng
ta chính là kiểu người tình cảm sâu sắc nhưng không thể hiện bằng lời
nói, tình cảm của chàng ta chính là loại tình cảm tương kính như tân.
Hồi ức về hai năm đó quá vụn vặt, Phượng Cửu lười không muốn kiểm tra từng
thứ một, chọn bừa một đoạn trong khoảng thời gian cuối cùng, mở ra xem.
Cảnh tượng đập vào mắt là một hồ sen rộng lớn như một tấm gương, giữa hồ sừng sững một mái đình, trên chiếc bàn đá trong đình đặt một đống hoa
mà nàng không biết tên, bên cạnh là một chiếc bình miệng rộng.
Trầm Diệp tay cầm sách, ngồi bên cạnh bàn đá, hai năm sống ẩn dật khiến khí
chất lạnh lùng của chàng càng lắng đọng hơn, chăm chú nhìn vào cuốn
sách, thi thoảng lại lật một trang. A Lan Nhược ngồi bên cạnh chàng,
chăm chú nghiên cứu bó hoa trên bàn, lúc thì ướm cành hoa đã được cắt
tỉa vào miệng bình, lúc lại khua khua trước mặt Trầm Diệp để chàng nhìn
xem nàng cắt tỉa có đẹp không, có cần phải sửa lại không.
Nhiều
lần như vậy, Trầm Diệp rời mắt khỏi cuốn sách, lạnh lùng nói với nàng:
“Nàng ngồi cạnh ta chỉ để quấy rầy ta đọc sách sao?”.
A Lan Nhược dùng cành hoa nâng cằm của chàng lên: “Một mình đọc sách chẳng thú vị
chút nào, nô gia chiều theo đại nhân như vậy”, nàng mỉm cười: “Chẳng
phải là vì đại nhân không muốn rời xa nô gia dù chỉ một khắc hay sao?”.
Trầm Diệp nghiêng đầu né tránh, bất đắc dĩ chỉ vào nơi lá hơi dày trên cành
hoa: “Bản lĩnh tự quyết định của nàng càng ngày càng tiến bộ, chỗ này
cành hơi dài, lá cũng hơi nhiều một chút”.
A Lan Nhược ung dung mỉm cười: “Đại nhân quá khen, nô gia chỉ là giỏi suy đoán tâm tư của đại nhân mà thôi”.
Trầm Diệp đón lấy chiếc kéo cắt hoa trong tay nàng, bàn tay khẽ run lên,
nói: “Còn gọi ta một tiếng đại nhân, tự xưng thêm một tiếng nô gia nữa,
ta sẽ vứt nàng ra ngoài đấy”.
A Lan Nhược dịu dàng mỉm cười: “Đại nhân đã nhiều lần nói sẽ vứt nô gia ra ngoài, nhưng chưa lần nào làm
được”. Khi thu lại cành hoa, đài hoa vừa hay chắn ngang tóc mai bên tai
nàng, toát lên một vẻ kiều diễm riêng có, ánh mắt của chàng dứng lại khá lâu trên khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng, nàng như không nhìn thấy, khi cắm nốt cành hoa cuối cùng vào trong bình, lại nghe thấy giọng nói rất
khẽ của chàng: “Quay lại đây”.
Nàng quay đầu lại nhìn chàng, ánh mắt vẫn ẩn chứa nụ cười: “Ban nãy chỉ là nói đùa, huynh đừng vì giận dỗi mà vứt muội đi”.
Chàng lại không nói gì, đứng lên hái một đóa hoa nhỏ trong bình, hơi cúi
người xuống, cài đóa hoa lên vành tai nàng, ngón tay của chàng dừng lại
sau khi khẽ vuốt ve tóc mai của nàng, rút tay lại, cầm sách lên, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào trang sách, sau một hồi im lặng, còn ra vẻ lật
một trang.
Nàng sững người lại, đưa tay chạm vào đóa hoa nở rộ
bên vành tai, một hồi lâu sau khẽ nói: “Đôi khi muội cảm thấy không đủ,
nhưng đôi khi lại cảm thấy huynh như vậy rất tốt”.
Ánh mắt của
chàng lại rời khỏi quyển sách ngước lên nhìn nàng, dường như có chút
nghi hoặc: “Cái gì không đủ?”. Nhưng nàng chỉ mỉm cười lắc đầu.
Ánh nắng ban mai nhuộm một màu ấm áp lên ngôi đình nhỏ giữa hồ, bầu trời
cao rộng, làn nước sâu thẳm, hồ sen yêu kiều dưới nắng sớm, tỏa hương
thơm ngát. Hình ảnh hai người ngồi tựa bên nhau trong đình dần dần tan
biến trong ký ức, chỉ lưu lại một cái bóng nhạt màu giữa không gian rộng lớn.
Cái bóng này khiến Phượng Cửu xúc động, thậm chí có chút
thương cảm khi cảm thấy rằng nếu câu chuyện của hai người bọn họ mãi
dừng lại ở đây cũng không có gì là không tốt. Nhưng những việc phải đến
rồi sẽ đến, hôm đó Mạch thiếu gia đã nói rằng vài lời ghi chép ít ỏi
trong sử sách về những chuyện xảy ra sau hai năm này vô cùng thê thảm.
Phượng Cửu cảm thấy rằng, sử sách ấy mà, khó tránh khỏi có những khi
không đúng với sự t