
ng nhân vật như trong phim điện ảnh chứ, một lão bà
sống ở một thị trấn nhỏ hoang vu tại nước Mỹ, tóc tai bù xù, mặt sưng vù béo ụt ịt, nuôi một đống mèo để làm bạn với bà, không cùng hàng xóm lui tới, ngay cả thân nhân bạn bè cả đời cũng không qua lại với nhau. . . . . .
"Bà ấy dáng dấp cao quý ưu nhã, không nên đem đối phương nghĩ đến quá mức đáng sợ."
Ý định vừa hiện lên trong đầu liền bị hắn nhìn thấu, cô cảm thấy không
thể tưởng tượng nổi, thầm nghĩ tâm tư của hắn cũng quá nhẵn nhụi, có thể từ trong biểu tình của cô mà nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
"Làm sao anh biết tôi đang suy nghĩ gì?"
"Cô nói cho tôi biết trước, có phải là tôi nói đúng rồi không?" Hắn cười đắc ý.
"Dạ, không sai, làm sao anh biết được vậy?"
"Tôi chỉ có thể nói, tôi chính là có năng lực này, về phần tại sao có thể có cái năng lực này, thành thật mà nói, cái này thật rất khó giải thích
được rõ ràng." Hắn không trả lời rõ ràng, lại thành công moi ra được câu trả lời của Khang Tư Mỹ.
Cô giận đến nỗi chu cái miệng nhỏ
nhắn ra, trong lòng thầm mắng hắn xảo quyệt, chắc là hắn nhìn ra phản
ứng của cô, muốn áp chế đi nhuệ khí của cô!
Nhìn hắn trêu chọc cô thành công, lại bày ra cái bộ mặt đắc ý, trông không khác một đứa trẻ,
không nghĩ tới bình thường hắn uy nghiêm anh tuấn, lại có bộ mặt trẻ con như vậy, cho nên để cho hắn chiếm chút tiện nghi nhỏ, cái này cũng
chẳng đáng là gì?
Hơn nữa, nụ cười của hắn, giống như một làn gió thơm mát, nhưng một chút lực sát thương cũng không có, ngược lại , còn
có thể kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, một loại chân tình nhàn
nhạt mơ mơ màng màng, ở trong không gian nho nhỏ từ từ nảy sinh, lớn lên khỏe mạnh. . . . . .
Không tới nửa giờ, hai người đã đến cửa
hàng, xe ngừng lại trước một ngôi nhà xây theo phong cách Hy Lạp ngói
màu xanh lam, tường màu trắng.
Khi xuống xe, ra nghênh tiếp bọn
họ là một vị phu nhân chừng 50 tuổi, quả thật như lời Thẩm Nghệ Dạ nói,
ung dung thanh lịch, thân thể ưu nhã, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sự kiêu ngạo, làm cho Khang Tư Mỹ cảm giác không thể nào thoải
mái.
" Dì Lan, đã lâu không gặp, gần đây dì có khỏe không? Đây là bạn của cháu Khang Tư Mỹ."
Từ thái độ của Thẩm Nghệ Dạ có thể nhìn ra vị phu nhân này, xác thực có lai lịch và địa vị bất phàm.
Ngụy Tuyết Lan không có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lùng vẫn dừng lại trên người Khang Tư Mỹ .
"Mới vừa rồi ở trong điện thoại, sao không có nói cho ta biết cháu còn dẫn theo bạn tới?"
Thẩm Nghệ Dạ hoàn toàn không ngờ tới dì Lan sẽ nói ra những lời này, " Dì Lan, có phải có bất tiện gì hay không?"
Bà dừng lại một chút, lúc này mới nói: "Không có gì, không có vấn đề gì, mau vào thôi!"
Bà lộ ra bộ mặt âm dương quái khí khiến Khang Tư Mỹ sợ hãi trong lòng, nếu không có gì, làm chi muốn hỏi câu kia? Sao nghe vào trong tai cô, giống như không hoan nghênh cô đến.
Đang ở địa bàn người ta, cô dĩ
nhiên không dám trực tiếp hỏi, vốn dĩ giác quan thứ sáu của nữ nhân rất
nhạy cảm, cô có thể cảm giác Ngụy Tuyết Lan đối với cô không có thiện ý, thật sự là rất kỳ quái, cô lại không chọc bà ấy, làm sao bộ dạng giống
như đang đoạt mất chồng vậy?
Dưới sự hướng dẫn của Ngụy Tuyết
Lan, hai người tới phòng dưới đất nơi trưng bày sản phẩm, cánh cửa gỗ
tinh xảo mở ra, tất cả đèn đều sáng lên, phóng mắt nhìn quanh, tất cả
đều là sản phẩm của VF từ thời năm 1970 đến sản phẩm đang lưu hành hiện
nay đều có cả, đủ các loại kiểu dáng, cảnh tượng hùng vĩ như vậy khiến
Khang Tư Mỹ không nhịn được hô to ra tiếng.
"Trời ạ, những trang
phục này trên tạp chí cũng rất khó nhìn thấy được, không thể nghĩ đến
còn có thể tận mắt thấy được ở đây. . . . . ."
"Khang tiểu thư, phiền toái không cần quan trọng hóa vấn đề như vậy, có được không?"
Cô lập tức che miệng, cảm giác giống như mình là phạm nhân, từng giây từng phút cũng phải nơm nớp lo sợ, một chút cũng không tự do.
" Dì
Lan, có thể nhìn thấy cùng một lúc những bộ trang phục của VF từ trước
đến bây giờ, kinh ngạc là chuyện đương nhiên, xin dì đừng để ý, cô ấy
không có ý gì đâu ." Thẩm Nghệ Dạ đứng bên cạnh Khang Tư Mỹ giải vây cho cô.
Ngụy Tuyết Lan cười như không cười nói: "Xem ra, quan hệ
giữa Khang tiểu thư với cháu, không chỉ là bạn bè bình thường, cháu rất
quan tâm cô ấy sao!"
Thẩm Nghệ Dạ không có ý định phản bác, dù
nói thế nào, dì Lan dù sao cũng là trưởng bối, còn lớn hơn mẹ hắn ba
tuổi, lại còn từng trợ giúp mẹ của hắn, hắn nên bớt tranh luận một tí
thì tốt hơn.
Khang Tư Mỹ cảm thấy rất nghi ngờ, từ khi cô một
bước vào phòng này giống như liền cùng dì Lan xung khắc, cô không hiểu,
cô đã làm điều gì không phải, tại sao bà ấy lại nhìn cô không vừa mắt.
Chỉ là để tránh đưa tới cuộc tranh luận không đáng, cũng tránh gây phiền
phức cho Thẩm Nghệ Dạ, cô nên cẩn thận một chút cũng là không sai.
Nửa giờ kế tiếp, Thẩm Nghệ Dạ đứng trước mỗi tủ, giới thiệu khuyng hướng
hàng năm của VF, hắn nói rất chuyên chú cẩn trọng, so với hướng dẫn viên trong bảo tàng còn giải thích cặn kẽ hơn, thậm chí hắn còn phải cầu xin Ngụy Tuyết Lan mở ra quầy thủy t