Chân Ngắn Sao Phải Xoắn

Chân Ngắn Sao Phải Xoắn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322681

Bình chọn: 9.00/10/268 lượt.

gán, mà ít hơn một tẹo thì trống vắng, thật chả biết đường nào mà lần. Lòng tôi quả thật rối như tơ vò, nếu nói tôi không thích anh ấy thì không đúng, vì nếu không thích thì mấy năm qua tôi mơ mộng làm cái gì ?. Ô ! Nhưng mà, tại sao tôi vẫn thấy ở Lãng Tử một cái gì đó thật xa… xa lạ như ….đĩa bay vậy ! Nghĩ là nó có thật nhưng trong lòng vẫn không thôi hồ nghi. Mệt thật ! Nếu tình yêu là một bát bún riêu, tôi thề tôi sẽ tu ực một phát là xong, chả cần phải mệt não thế này cho nó nhanh già.

Năm ngày sau vụ tai nạn đuổi cướp, tôi đang chân thấp chân cao đi ra cổng chờ Hoành Tá Tràng đến đón, thì nghe tiếng gọi.

- Cô Phương ! Cô Phương !

Ai gọi tôi đó, có tôi đây ? . Tôi ngoái lại, thấy Hăng –rô Nguyễn đang ôm một bó hoa Bách Nhật tím lịm đi tới. Tôi ghét tất cả các loại hoa, chỉ thích mỗi Bách Nhật, thứ nhất vì nó có màu tím dịu mắt, thứ hai vì màu hoa đó rất lâu phai, tôi có thể để quên nó trong bình cả tuần trời, cành héo queo quắt nhưng màu hoa thì vẫn tím lịm như thế. Nói chung, Bách Nhật là loài hoa có vẻ đẹp khó phai, cũng như tôi vậy. Tiếc là mẹ tôi đã không đặt tên tôi là Bách Nhật cho nó có ý nghĩa. Ô ! mà luyên thuyên quá, Hăng – rô Nguyễn tiến tới gần tôi, nở một nụ cười đầy răng, còn tôi vì lịch sự cũng nở lại một nụ cười răng môi lẫn lộn. (Nếu anh ta không phải là tay chân của Lãng Tử thì đừng hòng được tôi cười lại ). Lãng Tử thật là chu đáo, đi công tác Sài Gòn mà vẫn không quên gửi hoa tặng tôi. Tôi còn chờ đợi gì ở con người này nữa hả trời ???. Hăng – rô Nguyễn chìa bó hoa trước mặt tôi, anh ta lúng búng nói . ( Không lúng búng sao được, tôi mà bị sai vặt như thế chắc tôi đào mả tổ người ta lên chứ làu bàu, lúng búng thế đã nhẹ )

- Của cô này !

- Ơ, cảm ơn !

Tôi đón lấy bó hoa một cách rất tự nhiên. Tôi nở thêm một nụ cười nữa.

- Nhắn với anh ấy là tôi cảm ơn nhé !

- Anh nào ?

- Ơ… thế không phải…

- À… không… hoa này… tôi mua….

- Cái gì ? Còn anh ấy… ?

- Ý cô nói là sếp tôi á ?

- À… ừm !

Hăng – rô Nguyễn đưa tay lên gãi mũi, nhưng ngón tay anh ta lại vô tình chạm vào mấy cái răng cửa đang chìa ra, trông bộ dạng thật buồn cười.

- Từ nay, tôi và anh ấy sẽ cạnh tranh một cách công “pằng”

Không phải tại tôi viết chữ sai lỗi chính tả đâu, mà tại răng anh ta hô đó thôi. Tôi cứng đờ người.

- Ý anh là sao ?

- À…là…là…thực ra tôi để ý đến cô từ lâu rồi…nhưng…

Stop ! Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy ? Đời tôi thật khổ, ai bảo tôi sinh ra xinh đẹp làm chi ? Ai bảo trời lại còn phú cho tôi sự thông minh tuyệt đỉnh làm gì để bây giờ tôi lại phải băn khoăn đến thế này. Đấy, may mà chân tôi còn chưa dài đấy ! nếu chân mà dài cỡ người mẫu Thanh Hằng nữa thì không biết trời long đất lở đến đâu đâu. Hăng – rô Nguyễn vẫn cố nói gì đó bằng giọng phều phào vì hô răng của anh ta, nhưng tôi thì chẳng nghe rõ gì nữa. Trời ạ, tôi bị ù tai mà không ù tai sao được khi vừa bị một quả trời giáng như thế chứ. May mà bản lĩnh của tôi kiên cường nên vẫn đứng vững, tôi nhét bó hoa vào tay anh ta rồi nói nhanh như thể nếu tôi ngừng lại anh ta sẽ nhảy vào mồm tôi mất.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn, nhưng tôi không thích hoa này !

Hăng- rô Nguyễn cũng đẩy bó hoa lại phía tôi, miệng phều phào.

- Không ! cô cứ nhận lấy, đó là tấm lòng của tôi, ngày mai tôi sẽ tặng cô loài hoa mà phụ nữ ai cũng thích.

Hăng – rô Nguyễn quả là cao tay, anh ta miệng thì nói mà chân đã chạy. Anh ta chạy biến ra ngoài để lại tôi ngơ ngác với bó hoa. Nhục không biết để đâu cho hết ! . Ơ, nhưng mà anh ta vừa bảo mai anh ta sẽ tặng tôi loài hoa mà phụ nữ ai cũng thích, là hoa gì nhỉ ? Hoa đồng tiền chăng ? Phụ nữ thì ai cũng thích hoa đồng tiền, đặc biệt là những bông hoa có mệnh giá lớn. Nếu mai anh ta tặng tôi hoa đồng tiền thật thì có nên nhận không nhỉ ? không nhận thì tiếc mà nhận thì mang tiếng tham. Giữa tham và tiếc, cái nào hơn cái nào ?. Hây dà, thật khổ cho cái đầu thông minh thái quá của tôi, mới mỗi việc cỏn con mà đã luận ra đủ kiểu rồi. May mà tiếng còi ô tô ré lên khiến tôi choàng tỉnh không thì không biết trí tưởng tượng sẽ bay xa đến tận đâu nữa. Khiếp, đã xinh đẹp, thông minh rồi còn giàu trí tưởng tượng nữa thì ai mà không mê cho được, phải không các bạn ?

Tôi ngoái ra cổng, thấy Lãng Tử đang ngồi trong chiếc Camry quen thuộc vẫy tay với tôi. Tôi tập tễnh đi ra, Lãng Tử lao ra khỏi xe đến cạnh tôi, mặt mày rạng rỡ. Tôi hỏi.

- Ơ, anh về rồi à ? Bao giờ thế ?

- Mới thôi !

- Anh đi đâu đấy ? ( Tôi thề, đây là câu hỏi ngu nhất trong đời tôi)

- Đón em, nhân tiện mời em đi ăn !

Hơ hơ ! đi ăn à ? Đi ăn thì okie ngay, miễn là đừng ăn đồ Tây, vì tôi chúa ghét đồ Tây, tôi chỉ thích mấy món đậm đà bản sắc dân tộc như bún đậu mắm tôm, bánh cuốn, nem niếc thôi. Mấy món đó vừa rẻ vừa ngon, vừa bổ ( bổ gì thì tôi chịu). Lãng Tử nhìn bó hoa tôi đang ôm, rồi nhăn mặt hỏi.

- Hoa ở đâu ra đấy ?

- À… của… người quen.

- Người quen nào ?

- Hăng- rô Nguyễn !

- Hả ? Sao anh ta lại tặng em ?

- Không biết ! Hỏi anh ta ấy !

Tôi ngu gì mà nói lý do thật ra chứ. Dù thế nào tôi cũng không muốn tình hữu nghị sếp và nhân viên của họ


Insane