
iển, đi cùng nha!”Hồng Thiên Thiên rõ ràng tự mình nói thì tốt hơn,
nhờ Viện Viện chỉ làm cho nàng thêm lo lắng, vòng vo đông tây rồi lại quên mất.
Dạ Thủy Linh nghe xong
không nhịn được nhíu mày, bởi vì các bạn thân của nàng đang nói đến là hoạt
động giao lưu hữu nghị giữa các trường, các nàng học trường nữ sinh, nên cơ hội
gặp gỡ và làm quen với các nam sinh rất ít, nhưng những lần gặp mặt như thế
này, vẻ bề ngoài là trao đổi, kì thật là nhân cơ hội này để kết giao.
Tuy nói như thế, nhưng
trong lòng nàng hiểu được, cuộc hẹn hò lần này đều là các bạn của nàng vì nàng,
bởi vì hai người bạn thân kia của nàng đều đã là hoa đã có chủ, cho nên nhất
định là muốn giúp nàng giật dây, nhưng nàng đã muốn mệt mỏi......
Cự tuyệt nói: “Không
được, mấy lần trước cũng thế, kết quả thì sao, cũng giống nhau cả thôi, mình
thấy lần này chắc cũng y như thế.” Đủ, nàng đã không còn đủ dũng khí tiếp tục
đi hẹn hò nữa, rốt cuộc lại cả hai đều thương tổn chia tay không lâu.
Trải qua nhiều lần như
thế , nàng đã nghĩ thông suốt, tình yêu cưỡng bức đến là sẽ không hạnh phúc,
chỉ biết thương tổn lẫn nhau, điểm ấy nàng đã hiểu, tất cả nên để thuận theo tự
nhiên, thuận theo ý trời vậy.
“ Tiểu Linh?” Kỳ quái,
thật sự rất kỳ quái , trước kia nàng đều nhất định không nói hai lời đáp ứng,
nhưng là hôm nay nàng lại...... Cự tuyệt? Viện Viện sờ sờ cái trán của nàng,
sau đó sờ sờ chính mình , “Không có phát sốt a! Chẳng lẽ là uống nhầm thuốc ?!”
Dạ Thủy Linh liếc mắt một
cái xem thường nói:” Mình không có phát sốt cũng không có uống thuốc được
không!”
Hồng Thiên Thiên nghe
xong hay nói đùa nói.” Chưa uống thuốc? Cũng vì chưa uống thuốc mới không bình
thường a!”
Ai! Nàng bất đắc dĩ thở
dài một hơi, thật sự không bình thường có lẽ là hai người bạn tốt kia của nàng
mới đúng, thật sự là chịu không nổi các nàng, thật đúng là người đối người đáp
không chừa đường cho nàng a.
Nhưng trước tiên phải
giải quyết vấn đề kia trước,” Dù sao mình không đi, muốn đi các bạn cứ đi đi!”
Nàng kiên quyết nói.
“ Không được ! Cuộc hẹn
hò lần này, đều là sắp xếp vì bạn, thiếu bạn sẽ không ý nghĩa .” Nhân vật chính
không đi, nhân vật phụ như các nàng đi làm gì?
Bạn tốt không buông tha
cho nàng, cương quyết muốn kéo nàng đi, sử duingj sự mềm dẻo của ba tấc lưỡi.
“ Nếu không thì bạn cứ
xem như đi trên bãi biển dạo, không quan tâm gì hết được không? Sẽ không đông
lắm đâu.”Thiên Thiên thuyết phục nói.
Viện Viện cũng theo ở một
bên hát đệm.” Đúng a! Đúng a! Nói không chừng khi bạn đi dạo xong, về nhà sẽ
ngủ ngon hơn!” Mệt mỏi liền có vẻ dễ dàng đi vào giấc ngủ, cũng có vẻ sẽ không
thấy những giấc mộng kì quái nữa.
Nói đến sẽ có vẻ ngủ
ngon, Dạ Thủy Linh bắt đầu do dự , bởi vì nàng gần đây thật sự bị giấc “ mộng
xuân “ kỳ quái kia quấy nhiễu không thể yên giấc, tinh thần cũng càng ngày càng
kém.
Vậy cứ xem như đi dạo một
ngày với bạn bè cũng được, tâm tình sau khi được thả lỏng, nói không chừng sẽ
không còn mộng mị hoang đường nữa.
“ Vậy được rồi! Chỉ có
lần này nha! Sau này các bạn đừng giúp mình những cuộc hẹn như vậy nữa.” Nàng
không cần .
Hai vị bạn tốt nghe được,
Tiểu Linh đáp ứng rồi, lập tức vây quanh cùng nhau, lắc tay nàng không
ngừng.”Ya! Thật tốt quá......”
“Mười giờ sáng mai sẽ gặp
ơ trước cổng trường nhé!”Thiên Thiên nói ra thời gian cùng địa điểm.
“ Ừm.”
Trường học tiếng chuông
tan học vang lên
“ Tiểu Linh! Tan học hôm
nay mình có việc, cho nên không thể đi chung với bạn được!”Viện Viện ngượng
ngùng nói.
“ Ừ! Không sao đâu! Bạn
cứ đi đi, mình về một mình là được rồi.”Dạ Thủy Linh nói bình thản.
“ Vậy bạn đi về nhớ cẩn
thận nha! Mình đi trước.” Trần Viện Viện cầm lấy túi sách cửa hướng phòng học
đi đến
“ Được, bye bye.” Nàng
huy phất tay.
“ Bye bye.”
Cứ như vậy Dạ Thủy Linh
đeo túi sách của mình lên vai, một mình chen chúc hòa vào dòng người trên
đường, bởi vì vào thời điểm tan học, cho nên có thể thấy xe buýt của trường đưa
đón học sinh đậu trước cổng. Rồng rắn một hàng dài , ai cũng không nhường ai
liều mạng tranh vị trí.
Mỗi một xe đều chật ních
các bạn học sinh, còn một số sinh viên còn lại đi đến các hiệu sách, thư viện
hoặc quán kem giải khát.
Vài bạn còn lại cùng với
bạn bè cười ồn ào huyên náo trên đường, chạy đuổi nhau đùa giỡn,ở ven đường
những hiệu thức ăn nhanh như gà nướng, khoai tây chiên bốc mùi thơm bát ngát.
Dạ Thủy Linh vừa đi vừa
suy nghĩ, đêm nay nên làm gì để có giấc ngủ ngon, không nằm mơ mộng những
chuyện kì lạ kia nữa.
Ngay tại phía sau, nàng
đột nhiên cảm giác được phía sau tựa hồ có người đang chụp bả vai của nàng .
Đột nhiên quay đầu, chỉ
thấy một ông lão mặc một bộ trang phục kì lạ, hàm râu dài trắng muốt, nhìn nàng
nở nụ cười hòa ái dễ gần.
Di? Vì cái gì lão bá bá
này lại nhìn nàng cười ? Trong trí nhớ nàng thấy dường như không biết người này
a!
“ Ngươi đương nhiên không
biết ta đâu! Lần đầu gặp mặt, ta gọi là Nguyệt lão.” Ông ta giống như là có
thuật đọc tâm, không chờ Dạ Thủy Linh mở miệng, cũng đã trả lời trước nghi vấn
trong