
hảo như Lâm Quân Dật lại không giữ nổi trái tim cô gái đó?
Đang mải suy nghĩ, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng xoay chốt cửa… Đến khi cánh cửa phòng tắm bật mở, Lâm Quân Dật đã gần trong gang tấc, ánh mắt điên loạn sục ham muốn nhìn chòng chọc vào cơ thể tôi, tôi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra!
“Ôi!” Đầu óc sau hai giây hoàn toàn trống rỗng, tôi vội xoay người thét lên: “Ra ngay!”
Nhưng anh ta đã ôm tôi từ phía sau, môi lướt khắp lưng tôi, hai tay sờ soạng khắp người tôi.
‘Không ! Đừng…” Tôi cố sức giãy giụa, muốn vùng ra nhưng anh ta càng ghì chặt, giật phăng áo ngực tôi, mười ngón tay tham lam nắn bóp hai gò mềm mại.
Môi anh ta lướt đến cổ tôi, mỗi nụ hôn, mỗi sự đụng chạm của anh ta đều bật ra tiếng rên rỉ mãn nguyện.
“Không!” Tôi vất vả thoát khỏi vòng tay ghì chặt, lại bị anh ta tóm lấy hai tay, ép cứng vào tường, không thể nhúc nhíc.
“Buông…”
Môi anh ta đột nhiên trùm lên môi tôi, chặn lại tiếng hét của tôi.
Bờ môi bị chà xát đau tê dại, chỉ cảm thấy chiếc lưỡi thấm mùi ujvaf mùi thuốc lá tung hoành trong miệng mình…
Tôi nhìn tròng trọc người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt căm hận. Anh ta không phải là kẻ điên tình hay tâm thần phân liệt mà là bệnh thần kinh nặng có khuynh hướng bạo lực, sao viện tam thần lại để bệnh nhân trốn ra ngoài thế này!
Kết thúc nụ hôn đau nhất trong đời, anh ta lại tóm tay tôi, giật mạnh, tôi lao gọn vào lòng anh ta, vòng tay đó làm cơ thể tôi như nát vụn.
Tôi không thể ngờ, Lâm Quân Dật đang đau khổ như vậy mà vẫn có sức mạnh như thế.
Nếu sớm biết, vừa rồi tôi đã không dốc toàn bộ sức lực vào anh ta…
“Đã muốn quyến rũ tôi, tại sao còn giả bộ mình vàng thân ngọc?!” Giọng anh ta khàn khàn.
“Không phải!” Giọng tôi sợ hãi, run rẩy. Dù biết rõ lúc này chống cự cũng vô ích nhưng tôi vẫn cố vùng ra.
Anh ta lanh lùng “hừ” mấy tiếng, mười ngón tay càng siết chặt cổ tay tôi: “Cô không ư? Vậy giữa đêm khuya, trong nhà tôi, cô cởi hết quần áo của tôi, lải cởi hết quần áo của mình là để thử sức chịu đựng của tôi?”
“Tôi… tôi làm vậy để anh dễ ngủ.”
Môi anh ta di chuyển từ cổ xuống vai tôi rồi dừng lại, anh ta nói bằng giọng cức kỳ ám muội: “Cô ở đây, tôi có thể ngủ được không? Cô tưởng tôi là thánh chắc?”
“……”
Tôi còn có thể nói được gì, sự thật tôi đã coi anh ta là bậc thánh, tưởng trong lòng anh ta chỉ có vị hôn thê, chỉ có cô gái ấy mới khơi dậy lòng ham muốn của anh ta, ngoài cô gái ấy, những người đẹp khác cho dù lõa lổ lao vào lòng, anh ta cũng không thèm nhìn. Tôi cho là nếu anh ta chỉ muốn thỏa mãn xác thịt, cũng sẽ có nguyên tắc, không lựa chọn nhân viên sớm chiều làm việc bên nhau.
Xem ra tôi nhầm, nhầm tệ hại!
Trong cơn choáng váng, một giọng phẫn nộ trong tôi thét lên: Diê Băng Vũ, mi là kẻ ngu xuẩn, mi đã quên anh ta bị bệnh tâm thần phân liệt, ban ngày là một người, ban đêm là một người khác hay sao? Mi đã quên anh ta là kẻ bệnh hoạn? Lại tự dẫn xác đến hang sói!
Tôi quên, tôi thực sự đã quên!
Camt thấy bàn tay nóng giãy của anh ta đang lần tới ngực mình rồi xoa nhẹ nhàng, người tôi run lên. Tôi ảo tưởng anh ta sẽ bỏ qua như lần trước, giọng run run giải thích: “Tôi thật sự không có ý quyến rũ anh, tôi thấy anh không khỏe nên mới đưa anh về nhà, không ngờ làm anh hiểu lầm…”
“Hiểu lầm? Cô nên nhớ tôi là người đàn ông bình thường!” Anh ta ngậm vành tai tôi, đầu ngón tay khẽ vuốt chỗ mẫn cảm của tôi. “Mỗi ngày tôi nằm trong căn phòng này đều mơ tưởng được hôn lên cơ thể cô…”
“Đừng…” Lời của anh ta khiến tôi run bần bật, cơ thể cũng run dưới những ngón tay di chuyển đặc biệt của anh ta, nhưng vẫn hi vọng anh ta còn một chút lý trí, không tiếp tục cái trò xấu xa đó. “Lâm tiên sinh, đừng như vậy…”
Lâm Quân Dật tóm mạnh cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt bừng bừng dục vọng của anh ta: “Đừng chơi chò mèo vờn chuột với tôi… Cô đã thành công, tôi hoàn toàn bị cô chinh phục, cô muốn gì, nói thẳng ra! Tiền? Nhà? Hay thăng chức? Đêm nay nếu cô thể hiện khá một chút, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng…”
“Tôi muốn về nhà!”
“Về nhà?” Lửa dục vọng trong mắt anh ta lại biến thành sự phẫn nộ, ngón tay lại bóp mạnh cằm tôi.
Tôi cơ hồ nghe thấy tiếng xương mình rạn vỡ, không thể khép miệng lại được…
Chính lúc tôi đau đến độ trên mặt dường như không còn cảm giác, anh ta lại hôn tôi, cái lưỡi trơn ướt đã tiến vào miệng tôi, hung hãn xâm chiếm, môi chà xát đến nỗi hai môi tôi tê dại như sắp chết ngạt…
Anh ta chính là Lâm Quân Dật điềm tĩnh, lạnh lùng? Là Lâm Quân Dật trên miệng luôn thường trực nụ cười giễu cợt? Là Lâm Quân Dật mỗi lần nhìn tôi không quá hai mươi giây?
Tôi tưởng mình rất hiểu anh ta, thì ra tôi hoàn toàn không hiểu, sự bỉ ổi của anh ta sao có thể giữ kín được như vậy?
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một say đắm, hai cánh tay kìm kẹp tôi hơi buông lỏng, bàn tay lần trên cơ thể tôi, ngón tay tham lam dịch chuyển trên da thịt tôi, từ vai xuống eo, thấp dần, thấp dần…
Tôi dồn hết sức đẩy anh ta một cái thật mạnh, toan chạy khỏi phòng tắm. Nhưng vừa đến cửa, còn chưa kịp nắm chốt, anh ta đã quay người, tóm cổ tay tôi.
“A!” Tôi hét lên, tu