
Khi bạn cùng phòng A gọi điện tới thì Du Nhiên đang
làm ổ trong chăn bông.
“Du Nhiên, cậu không đi tập trung à? Cả khoa đều đến
đông đủ rồi, chỉ thiếu có mỗi mình cậu thôi.” Bạn cùng phòng A đã nói như thế.
Du Nhiên giơ tay tính toán, hôm nay là Chủ Nhật, chiều
nay là thời gian tập trung của cả khoa.
Tiếp theo, cô trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không
đi!”
Nguyên nhân rất đơn giản, cô đang đợi để ăn trộm Đông
Trùng Hạ Thảo của bạn tốt.
“Hôm nay có một thầy giáo mới đến nhận chức, cậu không
thể nể mặt người ta một chút à?” Bạn cùng phòng A dùng tình cảm để lung lạc đối
phương.
“Nếu lão hỏi, cứ nói tớ mặt mũi tím ngắt, miệng trào
máu tươi, toàn thân co giật, bệnh tình nguy kịch, chết đến nơi rồi.” Đôi mắt Du
Nhiên từ đầu tới cuối không hề rời khỏi màn hình máy tính.
So với những người đặt đồng hồ báo thức, nửa đêm tỉnh
dậy trộm cỏ, chăn nuôi gia súc, Du Nhiên chưa hề nghĩ mình ham mê game online
đến mức tẩu hỏa nhập ma.
“Được, vậy tớ tùy cơ ứng biến.” Bạn cùng phòng nói
xong liền ngắt máy.
Thời gian trò chuyện, 58 giây.
M-zone, địa bàn của ta ta làm chủ*, tiền điện thoại
của ta ta quý trọng.
* Slogan của M-zone, một hãng điện thoại
di động của Trung Quốc.
Ném điện thoại lên giường, Du Nhiên tiếp tục nhìn chằm
chằm vào trò chơi.
Trên trang web, trong nông trại của “Trần quả táo”,
những ô cỏ vuông vức, những cây Đông Trùng Hạ Thảo có vẻ ngoài giống chân nhện
đã trưởng thành, khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy rùng mình.
Du Nhiên đếm ngược những giây cuối cùng.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
Trộm thôi!
Du Nhiên dùng những ngón tay linh hoạt điên cuồng bấm
chuột, trong nháy mặt, hơn mười cây Đông Trùng Hạ Thảo bay vào trong túi đồ của
cô.
Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, ăn trộm được thứ
gì đó không có thật còn kích thích hơn cả hôn trộm Putin, dùng giày ném vào mặt
George W. Bush, rút dép đập Sarkozy**.
** Putin: tổng thống Nga, Bush: tổng
thống Mỹ, Sarkozy: tổng thống Pháp.
Xong xuôi, Du Nhiên đổi sang một ô đất khác, tiếp tục
trộm.
Dù sao lần trước “Trần quả táo” dám trộm sạch tám cây
nhân sâm mà Du Nhiên phải khổ cực hơn hai mươi ngày mới trồng được, hôm nay cô
trộm lại cũng là hợp tình hợp lý.
Du Nhiên không cảm thấy mình là một người độc ác. Hồi
cấp ba, có một nữ sinh ngấm ngầm chơi xấu cô vài lần, Du Nhiên cũng chỉ nguyền
rủa ngực nữ sinh kia nhỏ đi một cup, chỉ một cup thôi.
Chỉ là, khi đó, ngực nữ sinh đó tương đương với cup A.
Sau đó, lời nguyền của Du Nhiên thành hiện thực, nữ
sinh kia giảm béo quá độ, trước ngực chỉ còn mấy cây xương sườn.
Ăn trộm xong, cái bụng Du Nhiên cũng bắt đầu biểu tình
– chưa ăn cơm tối, đói bụng rồi.
Trường đại học mà Du Nhiên học nằm ở vị trí rất thuận
lợi, ra khỏi cổng là tới ngay khu phố đông đúc, khắp nơi là nhà hàng siêu thị,
không cần lo lắng đến vấn đề ăn uống.
Thay quần áo xong, Du Nhiên ra khỏi cổng trường, hướng
thẳng đến siêu thị gần nhất. Sau khi vào siêu thị, cô lại tiếp tục đi thẳng đến
khu vực bán mì ăn liền.
Đối với loại sinh viên không phân biệt được các loại
ngũ cốc như Du Nhiên, mì ăn liền là món quà mà Thượng Đế đã ban tặng.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy mì sợi, Du Nhiên lại hận vì
tránh không kịp.
Câu chuyện rất đơn giản, mà cũng rất phức tạp.
Khi vừa mới vào đại học, Du Nhiên cũng giống như rất
nhiều nữ sinh khác, đều cảm thấy nhiệm vụ quan trọng nhất trong giai đoạn này
là có được một tình yêu thật đặc sắc.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, hoa đào lập tức bay tứ
tung.
Trong cuộc gặp mặt làm quen giữa khoa tâm lý của cô và
khoa thể dục, Du Nhiên vừa ý một anh chàng thể dục khỏe mạnh.
Mỗi ngày hai người gửi cả trăm tin nhắn, không ngừng
quyên tiền cho công ty điện thoại.
Khi tin nhắn đạt tới con số ba vạn, anh chàng thể dục
quyết định thổ lộ với Du Nhiên.
Địa điểm là trong quán lẩu tự phục vụ mới mở ngay
trong trường. Lúc đó, hai người còn trẻ người non dạ, còn biết cái gì gọi là
xấu hổ, vì vậy cúi đầu ăn luôn miệng, không biết nói chuyện đưa đẩy.
Khi đó Du Nhiên đang ở trong thời kỳ giảm béo, ăn một
lúc đã lưng lửng no, cô lập tức nhận ra nếu tiếp tục im lặng, ba cân thịt mà cô
sống chết muốn giảm kia sẽ vĩnh viễn gắn trên người mình.
Vì vậy, Du Nhiên cố lấy dũng khí, chọn chiến thuật
đường vòng, cố ý hỏi: “Hôm nay anh tìm em có chuyện gì sao?”
Sau này, vô số lần Du Nhiên nghĩ, nếu cô không chọn
thời cơ ngẩng đầu sai, có lẽ cô và anh chàng thể thao kia đã thành một đôi uyên
ương, nồng tình mật ý, Loan Phượng hòa minh, kiêm điệp tình thâm cũng không
chừng.
Vào lúc cô ngẩng đầu, anh chàng thể dục đang gắp mì
sợi trong bát của mình, sì sụp hút lấy hút để.
Nghe Du Nhiên hỏi như vậy, anh chàng thể dục tim đập
nhanh, động tác rối loạn, lập tức cắn đứt sợi mì, cố gắng nuốt mì trong miệng
vào thực quản thật nhanh, ai ngờ tốc độ quá nhanh, dùng quá nhiều sức, mì sợi
phun ra từ lỗ mũi.
Vật thể màu trắng mềm mềm từ trong mũi anh chàng thể
dục chảy ra.
Sợi mì bất hạnh, anh chàng thể dục bất hạnh.
Cảnh tượng kia đã trở thành cơn ác mộng kinh