
hực nghiệm tâm lý và thiên văn tuyệt đối tránh
được việc Khuất Vân sẽ lên lớp.
Buổi chiều cuối tuần là lớp thực nghiệm thứ hai, đó là
lớp thực nghiệm sinh vật, Du Nhiên đúng giờ đi tới phòng thí nghiệm của khoa
sinh, mới biết nội dung ngày hôm nay là lấy máu và kiểm tra nhóm máu.
Du Nhiên cầm kim, khẽ cắn môi, chuẩn bị đâm vào ngón
trỏ của mình, nhưng lại không nỡ xuống tay, mắt thấy thời gian trôi qua từng
giây, Du Nhiên nóng ruột.
Đang định cúi đầu đâm một cái đau đớn, một người đi
tới trước mặt cô, nói: “Tôi giúp em.”
Cái cổ của Du Nhiên giống như một động cơ mười năm
không hoạt động, cạch cạch ngẩng lên.
Tai cô không có vấn đề, người đàn ông trước mặt đúng
là Khuất Vân.
“Thầy giáo dạy lớp này có quan hệ cá nhân rất tốt với
tôi, tôi đến giúp thầy ấy.” Khuất Vân rất ăn ý trả lời câu hỏi trong đầu Du
Nhiên.
Quan hệ cá nhân rất tốt, tốt cái đầu nhà anh.
Còn chưa mắng xong, Khuất Vân đã một tay cầm tay cô,
một tay cầm kim, dùng ngữ điệu nghiêm túc nhất nói: “Tôi đâm giúp em.”
Vừa dứt lời, ngón trỏ Du Nhiên lập tức truyền đến một
cơn đau mãnh liệt.
Con mẹ nó, Du Nhiên chửi thầm, gã đàn ông chết tiệt,
đã chọc thủng cô hai lần.
Sau khi đâm xong, Khuất Vân còn cầm ngón tay Du Nhiên,
nhỏ sáu giọt máu lên miếng kính.
Du Nhiên đau lòng không thôi, đúng là máu của cô nên
người ta mới không thấy tiếc, lấy nhiều như vậy, quá lãng phí!
Làm xong một loạt các bước, sau đó chỉ phải đợi, nhìn
xem huyết thanh kháng A và kháng B, cái nào làm máu mình ngưng tụ.
Vừa khéo, trong khoảng thời gian chờ đợi khó khăn này,
Khuất Vân cứ đứng ngay bên cạnh cô.
Du Nhiên không ngẩng đầu, nhưng cô cảm giác được tóc
trên đầu sắp bị ánh mắt anh uốn thành tóc xoăn.
Dù sao còn nhiều người ở đây, Du Nhiên không tiện nổi
giận, chỉ có thể nói: “Thầy giáo, chỗ em không cần thầy giúp nữa, mời thầy đi
giúp những bạn học khác đi.”
“Vậy sao?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Vậy được rồi.” Khuất Vân cất bước đi.
Du Nhiên còn chưa kịp sung sướng nhảy cẫng lên, đã
thấy cái bàn bị một lực đẩy huyền bí đẩy mạnh một cái, sau có, miếng thủy tinh
có nhỏ máu của cô đặt ở mép bàn cứ thế rơi xuống đất.
Vỡ vụn.
Máu và huyết thanh đều rơi xuống.
Thí nghiệm phải làm lại, nói cách khác – Du Nhiên phải
lấy máu một lần nữa.
Nhìn vết thương đã khô và cái kim, lại nhìn tên đầu sỏ
gây chuyện Khuất Vân đang ra vẻ không có chuyện gì xảy ra kia, Du Nhiên cắn
răng nói: “Thầy giáo, cẩn thận cái chân kia của thầy đá vào bàn sẽ gãy xương.”
Đối với lời nguyền rủa này, Khuất Vân mỉm cười, cúi
đầu nhìn đồng hồ, không mặn không nhạt nói một câu: “Trước khi tôi gãy xương,
ngón tay em xem ra lại phải chọc một lần nữa.”
Du Nhiên nhất quyết không để anh ta được như mong
muốn, lần này, cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ một bạn học khác.
Vừa mới vội vàng nhỏ máu lên huyết thanh, chuông tan
học đã vang lên, những bạn học khác đã làm xong thí nghiệm, nộp báo cáo rồi ra
về.
Không lâu sau, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại Du
Nhiên, Khuất Vân và thầy giáo khoa sinh.
May còn có người ngoài, Du Nhiên nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nhìn thấy Khuất Vân đi
tới trước mặt thầy giáo khoa sinh, nhẹ giọng thì thầm hai câu, sau đó, tên
người ngoài quý giá duy nhất cũng bỏ đi.
“Thầy phụ trách, thầy còn chưa kiểm tra thí nghiệm của
em, thầy không thể đi!” Du Nhiên nóng ruột.
Ai muốn ở cùng với Khuất Vân chứ?
Thế nhưng Khuất Vân ung dung ngăn cô lại: “Không phải
còn tôi sao? Tôi sẽ ở lại với em.”
Việc đã đến nước này, Du Nhiên quyết định ngồi xuống,
coi anh là vật thể trong suốt, không nhìn thấy, không nghe thấy.
Khuất Vân đã ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cùng
nhau nhìn sự thay đổi trên tấm thủy tinh.
Một lúc sau, Khuất Vân đột nhiên hỏi: “Em và Long
Tường, thực sự quen nhau sao?”
“Tối qua anh ăn cơm à?” Du Nhiên hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Khuất Vân nói.
“Chẳng trách, thì ra là ăn no quá.” Du Nhiên bình tĩnh
hiểu ra.
“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Khuất Vân chưa
bao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc.
“Câu hỏi gì?” Du Nhiên hỏi lại lần thứ hai.
“Em và Long Tường thực sự quen nhau sao?” Khuất Vân
nói.
“Biết không? Hoa hậu giảng đường ở phòng ngủ bên cạnh
qua lại với một giảng viên đấy.” Du Nhiên đột nhiên nói.
“Hoa hậu giảng đường qua lại với giảng viên thì liên
quan gì tới việc em và Long Tường quen nhau?” Khuất Vân hỏi.
“Nếu vậy, tôi và Long Tường quen nhau có liên quan gì
tới anh?” Du Nhiên liếc mắt một cái dò xét.
Nói xong những lời này, Du Nhiên cảm giác thật thành
công, vì vậy cô lại cúi đầu nhìn tấm thủy tinh.
Khi đang quay lại, hơi thở của Khuất Vân nhất thời ập
đến, trong nháy mắt, cô bị vây quanh, mà một thứ gì đó mềm mại cũng chạm lên
môi cô.
Giống như gặp phải sự tập kích của dã thú, Du Nhiên
phản kích trong vô thức, cắn lấy cái lưỡi đang có ý đồ phá tan hàm răng của cô
rồi tiến vào trong.
Khuất Vân chậm rãi rời khỏi môi cô, ngón tay trong
suốt khẽ vuốt khóe miệng, cười khẽ: “Quả nhiên, răng nhọn, cái miệng cũng sắc
bén.”
Du Nhiên lấy khăn tay ra, tỏ vẻ