
Thì ra, chuyện này không liên quan tới Cổ Thừa Viễn.
Du Nhiên nhìn Cổ Thừa Viễn vẫn hôn mê trên giường
bệnh, trong lòng vô cùng phức tạp, khó nói thành lời.
Vết thương của Bạch Linh và Lý Minh Vũ đều là vết
thương ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện, Du Nhiên vẫn không có
can đảm nói cho bọn họ chuyện của Cổ Thừa Viễn, mỗi ngày chỉ tìm cớ ra ngoài,
lặng lẽ tới bệnh viện thăm anh ta.
Bác sĩ nói, qua kiểm tra, thân thể của Cổ Thừa Viễn
không có gì đáng ngại, hôn mê như vậy có lẽ do sự sợ hãi trong tâm lý khi còn
bé.
Đúng vậy, anh ta sợ nước, chuyện đó, Du Nhiên biết rõ,
vì vậy, cô mới đưa anh ta đến bên cạnh bể bơi, mới… đẩy anh ta xuống.
Một giây đó, cô thật sự muốn anh ta chết đi.
Nhớ lại ý định lúc đó của mình, Du Nhiên vô cùng sợ
hãi.
Du Nhiên cũng sợ một việc, chính là thời gian y tá
giúp anh ta lau người hàng ngày, bởi vì từng vết sẹo trên lưng anh ta đều như
một làn sóng đập vào đôi mắt cô.
“Những vết thương này đều từ khi còn bé.” Bác sĩ của
Cổ Thừa Viễn thở dài: “Xương sườn gãy ít nhất bốn cây, đã lâu mà vết thương vẫn
còn đáng sợ như thế, lúc đó không biết phải khủng khiếp thế nào, rốt cuộc cậu
ta đã gặp phải chuyện gì?”
Rốt cuộc Cổ Thừa Viễn đã phải trải qua những gì?
Du Nhiên lắc đầu, cô cũng không biết.
Ngoại trừ Cổ Thừa Viễn, không ai biết.
Chỉ có một việc có thể khẳng định, chuyện đó nhất định
rất đáng sợ.
Nhìn thân thể lúc nào cũng mạnh khỏe, tuấn tú kia, nay
gương mặt lại tái nhợt, trong lòng Du Nhiên thỉnh thoảng có chút chua xót.
Khi cô đang lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ và
một thế giới tràn ngập kẹo ngọt, Cổ Thừa Viễn lại bị giam cầm trong một góc nhỏ
tăm tối, lẳng lặng chịu roi quất.
Đúng vậy, anh ta nhất định sẽ cảm thấy bất công.
Ở trong bệnh viện mấy ngày, Du Nhiên đã nhìn rõ sự cô
độc của Cổ Thừa Viễn.
Người đến thăm anh ta rất nhiều, lại đều là bạn bè
trên thương trường, bọn họ đưa tới những loại thuốc bổ đắt tiền và quà tặng
tinh xảo, nhưng trong cảm nhận của Du Nhiên, những thứ kia, đều thật lạnh.
Bọn họ đều không quan tâm đến Cổ Thừa Viễn.
Về phần người thân… Người thân của Cổ Thừa Viễn, một
người cũng không đến.
Trừ những người đó, còn một người rất đặc biệt.
Đường Ung Tử.
Gương mặt của cô ta vẫn tươi đẹp rạng rỡ như trước,
chỉ là, có thêm một chút mất mát.
“Tôi thực sự không ngờ Cổ Thừa Viễn cũng có ngày nằm
bẹp trên giường.” Đường Ung Tử nói.
Ngữ điệu không hề có sự châm chọc hay vui sướng.
“Rốt cuộc cô thích ai?” Du Nhiên tò mò: “Khuất Vân,
hay là anh ta?”
“Tôi thích ai có liên quan gì tới cô sao?” Đường Ung
Tử nói.
Được lắm, coi như cô tự rước lấy nhục đi, Du Nhiên
không thèm nói tiếp nữa, chỉ gặm quả táo đỏ tươi chín mọng mà Đường Ung Tử mang
đến.
Qua một lúc lâu, Đường Ung Tử đi tới trước cửa sổ, đôi
chân vốn vừa nhỏ vừa dài có thêm giày cao gót hỗ trợ lại càng gợi cảm mê người.
Du Nhiên nhìn đôi chân ngắn nhà mình, chẳng màng vinh
nhục, tiếp tục gặm táo.
“Theo cô thấy, rốt cuộc tôi thích ai?” Đường Ung Tử
đột nhiên hỏi.
Trả lời cô chỉ có tiếng gặm táo “răng rắc”.
“Đang hỏi cô đấy.” Đường Ung Tử nói.
“Cô thích ai có liên quan gì đến tôi.’ Du Nhiên dùng
lời nói vừa rồi chặn họng cô ta.
“Cái miệng đúng là nhọn.” Đường Ung Tử đánh giá.
Trả lời cô chỉ có tiếng gặm táo “răng rắc”.
“Ăn đồ ăn còn phát ra tiếng động lớn như thế, vô
duyên.” Đường Ung Tử đi tới giật lấy quả táo trong tay Du Nhiên, ném vào trong
thùng rác.
“Vưu Lâm đâu?” Du Nhiên hỏi: “Không phải anh ta cả
ngày dính lấy cô sao?”
Nghe vậy, vẻ mất mát trong mắt Đường Ung Tử càng thêm
rõ ràng, trong khi đợi cô ta lấy tâm trạng kể lể, Du Nhiên lại cầm lấy một quả
táo, gọt vỏ rồi bắt đầu tiếp tục gặm.
“Anh ấy đi rồi.” Đường Ung Tử nói.
“Đi đâu?” Du Nhiên hỏi.
“Không biết.” Đường Ung Tử làm bộ thoải mái: “Tôi cũng
không biết.”
“Anh ta đi rồi, không quen chứ gì?” Du Nhiên ra vẻ
người từng trải.
Đường Ung Tử không nói gì.
“Tôi bảo này, rốt cuộc cô thích ai?” Du Nhiên hỏi:
“Khuất Vân, Cổ Thừa Viễn, hay là Vưu Lâm?”
Đường Ung Tử cầm lấy một quả táo, nắm chặt, móng tay
cắm vào trong thịt táo.
“Khi tôi gặp Khuất Vân, hai chúng tôi đều là những
người tương đối nổi bật trong trường, người xung quanh nhìn vào đều nói rất
xứng, không có gì khó khăn, cứ vậy mà ở bên nhau.”
“Thế nhưng, tính cách Khuất Vân rất lạnh, anh ấy thích
ở nhà, thích làm chuyện của mình. Cho tới bây giờ tôi chưa từng có cảm giác anh
ấy quan tâm đến tôi, cũng không cùng tôi đi xem phim, dạo phố, đi quán bar.”
“Sau đó, tôi chậm rãi nhận ra, Khuất Vân là một người
rất kiêu ngạo, những thứ anh ấy dùng đều là tốt nhất. Nói cách khác, anh ấy
chọn tôi không phải vì yêu tôi, chỉ vì tôi là người nổi bật nhất trong số những
người anh ấy biết, không hơn.”
“Từ nhỏ đến giờ, bất kể tôi đi tới đâu đều là người
được người khác vây quanh, chưa từng bị đối xử như vậy, vì vậy, tôi ngày càng
hận Khuất Vân.”
“Đúng lúc đó, tôi gặp Cổ Thừa Viễn, anh ta là bạn học
của Khuất Vân. Quen biết chưa bao lâu, anh ta bắt đầu âm thầm theo đuổi tôi.
Phải thừa nhận, thủ đo