Nơi này không thể ở lâu, Du Nhiên thầm thở dài, sau đó
nhướng mày, bỗng dùng một sức mạnh thần kỳ, nhấc bình nước lên, đi về phía sân
vận động.
“Em gái à, cẩn thận trẹo lưng đấy nhé!”
Bà chị kia tiếp tục trêu chọc, rồi lại kéo theo một
trận cười như trước.
Từ nhỏ Du Nhiên đã là kẻ rất sợ chết, nhìn tình huống
lúc này, rõ ràng nếu chỉ dựa vào sức mình, ngay cả móng tay của bà chị kia cũng
không chạm tới được, vì vậy, cô coi như không nghe thấy, sải bước, mang theo
bình nước trở về.
Trên đường đi, mồ hôi đổ ra như mưa, tưới mát không ít
đất đai.
Khi về được đến sân vận động, lưng áo Du Nhiên đã ướt
đẫm, toàn thân chỉ còn một hơi thở, hít vào không được, thở ra không xong, chỉ
có thể ngã xuống bậc thang, nhắm mắt, há mồm thở dốc.
Một lát sau, có một bóng đen che khuất gương mặt cô,
tiếp đó là là giọng nói của Khuất Vân: “Mệt à?”
Du Nhiên trợn mắt, nhìn Khuất Vân đang khoanh tay
trước ngực, từ trên cao nhìn cô.
Anh ta rất cao, đây là cảm nhận đầu tiên của Du Nhiên,
từ góc độ của cô nhìn lên, mái tóc Khuất Vân nhiễm một màu vàng óng ánh, cành
lá lay động phía sau tạo thành cảnh nền cho anh ta.
Gương mặt đẹp đẽ kia ánh lên màu xanh lục của lá cây,
Du Nhiên phải thừa nhận, anh ta rất đẹp trai.
Nhưng, dù có đẹp trai đến thế nào chăng nữa, kẻ thù
vẫn cứ là kẻ thù.
Du Nhiên dùng chút sức lực cuối cùng để đứng lên, lắc
lư rồi đứng thẳng, cố gắng nhìn thẳng vào Khuất Vân.
Đây cũng không phải một chuyện khó khăn, dù sao dưới
chân Du Nhiên còn có một bậc cầu thang cao hai mươi phân.
Chiều cao hơi thiếu một chút đã có bậc thang bù, khí
thế của Du Nhiên cũng bốc lên được một ít, cô nhìn Khuất Vân, nhẹ giọng nói:
“Không mệt… Tôi không mệt.”
Khoảng cách giữa mặt của hai người rất gần, Khuất Vân
nhìn thấy rõ ràng giọt mồ hôi trên chóp mũi Du Nhiên, trong suốt, nhỏ bé, chậm
rãi rơi xuống.
Cùng lúc giọt mồ hôi rơi xuống, khóe miệng Khuất Vân
cũng mím lại, vừa sâu vừa tối: “Tốt… Vậy, chúng ta tiếp tục đi.”
Kèn lệnh chiến tranh lại vang lên.
Từ ngày đầu tiên quen biết Khuất Vân, Du Nhiên đã biết
anh ta là một gã thâm hiểm, đê tiện.
Nhưng Du Nhiên có dùng mười đầu ngón chân cộng thêm
mười đầu ngón tay để nghĩ cũng không ngờ rằng sự thâm hiểm và đê tiện của Khuất
Vân đã vươn tới một cảnh giới hoàn toàn mới.
Mà khi ý thức được điểm ấy thì Du Nhiên đã đối mặt với
sự nguy hiểm có thể mất nửa cái mạng.
Buổi sáng ngày hôm sau, trước khi cuộc chạy đua 800
mét nữ bắt đầu, Khuất Vân mời tới tất cả hiệu trưởng, hiệu phó, cùng một loạt
nhân vật từ liên quan tới không liên quan trong trường của Du Nhiên tới xem
trận thi đấu này.
Bạn học cùng lớp lại càng khoa trương, còn làm cả băng
rôn đỏ chót ghi “Du Nhiên cố lên”.
Tất cả, tất cả những điều này đếu khiến Du Nhiên khắc
sâu cảm nhận về câu nói “lòng người hiểm ác”.
Nhìn ánh nắng có thể làm tan chảy đường chạy, Du Nhiên
bắt đầu choáng váng, cô vốn chỉ định chậm rãi chạy cho xong 800 mét này, nhưng
nhìn tình hình hiện tại, xem ra đâm lao đành phải theo lao vậy.
Bởi vì hiệu trưởng vừa uống trà Long Tĩnh, vừa hạ
lệnh: “Em Lý Du Nhiên, trong đại hội thể thao những khóa trước, hạng mục nào
chúng ta đều đã lấy được giải thưởng, chỉ còn thiếu mỗi môn 800 mét nữ này. Hy
vọng đều gửi gắm vào em vậy.”
Chân Du Nhiên bắt đầu run, nhìn tình hình này của hiệu
trưởng, cô chỉ có thể chạy cật lực mới có thể không làm Đảng và nhân dân thất
vọng, nếu không, chỉ có cách mổ bụng tự sát để tạ tội.
Thay giày chạy, nuốt nước miếng, Du Nhiên đi về phía
điểm tập trung giống như đi ra pháp trường.
Đường chạy lớn như thế, còn phải chạy ba vòng, cổ họng
Du Nhiên bắt đầu thắt chặt.
Nhận số, tập hợp trước hàng đầu tiên, tiếng súng vang
lên, Du Nhiên bật người tung ra bốn vó, liều mạng lao về phía trước.
Chạy hết một vòng còn chưa cảm thấy gì, sang đến vòng
thứ hai, chân Du Nhiên bắt đầu nặng như chì, mỗi một lần giơ lên đầu phải dùng
hết sức lực toàn thân.
Mồ hôi trên trán rào rào đổ xuống như thác, chảy vào
trong mắt Du Nhiên, khiến cho tròng mắt cũng đỏ lên.
Nhưng lãnh đạo của trường đang nhìn cô, toàn bộ sinh
viên của trường đang nhìn cô, quan trọng nhất là, Khuất Vân cũng đang nhìn cô.
Du Nhiên không muốn chịu thua, vì vậy cô cắn răng,
liều mạng chạy về phía trước.
Trái tim như muốn vỡ tung, cổ họng như sắp khô nứt,
cảm giác này là cảm giác đau khổ nhất trên đời.
Mà tất cả, đều là Khuất Vân đem đến cho cô, Du Nhiên
nhớ, nhớ rất rõ ràng.
Cuối cùng cũng tới 100 mét cuối cùng, đó là quãng chạy
nước rút quan trọng nhất, nhưng trải qua 700 mét phía trước, sức lực mọi người
đã hao mòn hết.
Bên cạnh là tiếng kêu la ầm ĩ, tiếng hô cố lên, tất cả
đều bị vùi dập trong tiếng tim đập mãnh liệt, Du Nhiên nhắm mắt lại, liều lĩnh
hướng về phía trước.
Sớm chết sớm đầu thai.
Du Nhiên biến toàn bộ thù hận thành động lực, trở
thành người đầu tiên tới đích.
Vừa thả lỏng, thân thể Du Nhiên cứ tự nhiên sụp xuống,
chân Du Nhiên mềm nhũn, ngã nhào lên mặt đất.
Lúc này, đôi chân Du Nhiên không còn của chính mình
nữa, đôi tay cũng không còn của chính m
