
m nay, trong thời khắc không tưởng
này, Du Nhiên đã nghe được, thật dễ dàng, cứ thế nghe được.
Khuất Vân dùng những lời này gián tiếp thừa nhận suy
đoán của cô.
Sau khi nghe được những lời này, bàn tay vốn run run
của Du Nhiên trở nên bình tĩnh hơn.
Trong phòng rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng, tĩnh
đến mức làm cho người ta sinh ra ảo giác có thể nghe được tiếng bông tuyết rơi
ngoài cửa sổ.
Không ai có thể đong đếm được dòng chảy của thời gian,
trong tình huống thế này, một giây, hay một giờ, đều là quá nhanh.
Trong thời khắc an tĩnh nhất, trong thời khắc đến cả
không khí cũng ngừng lưu chuyển, Du Nhiên đột nhiên đẩy Khuất Vân ra.
Sức lực của cô lớn đến mức khiến người ta phải ngỡ
ngàng, cơn giận này là tảng băng nghìn năm, không có độ ấm, thế nhưng vô cùng
có uy lực.
Trong lúc đẩy Khuất Vân ra, Du Nhiên cũng rất nhanh
móc từ trong túi áo lông ra một chiếc chìa khóa, là chìa khóa nhà Khuất Vân, là
chiếc chìa khóa mà trước kia, dù có nói gì cô cũng không chịu giao ra.
Cô dùng hết sức lực ném nó về phía Khuất Vân.
Chiếc chìa khóa tạo thành một tia sáng đặc biệt của
kim loại trong không trung, sau đó, mũi nhọn của nó đập chính xác vào khóe mắt
Khuất Vân.
Máu, yên lặng tràn ra từ vết thương, nhuộm đỏ đôi mắt
Khuất Vân.
Khuất Vân không né tránh, thậm chí còn không chớp mắt,
cứ để mặc dòng máu nóng đậm chảy vào mắt.
Mắt anh, biến thành màu đỏ, một màu đỏ của máu thật
sự.
Du Nhiên còn nhớ cảm nhận của cô khi lần đầu tiên nhìn
thấy Khuất Vân bỏ kính xuống, cô nghĩ, anh giống một con yêu quái.
Anh hiện giờ, nhiễm hơi thở của máu, yêu khí càng
nhiều.
“Anh tổn thương tôi.” Du nhiên chỉ đang trần thuật một
chuyện thực.
Khuất Vân không trả lời, chỉ dùng đôi mắt nhuốm máu
kia nhìn thẳng Du Nhiên.
“Mà hiện tại, tôi cũng làm anh bị thương.” Du Nhiên
tiếp tục nói lên sự thật.
Gương mặt Khuất Vân, vì máu mà càng trở nên thanh nhã
tuấn tú, làm cho thần thánh cũng phải đui mù.
“Vì vậy.” Du Nhiên nói: “Chúng ta không ai nợ ai, từ
nay về sau, không còn bất cứ liên quan nào nữa.”
Đúng vậy, Khuất Vân là yêu ma, còn cô là người phàm
trần, cô không chống đỡ được sự mê hoặc, cô trêu chọc anh, cô đã bị trừng phạt,
cô mệt mỏi rồi, cô không còn sức lực nữa.
Cô từ bỏ.
Khuất Vân, và cả đoạn tình cảm như có như không kia
nữa, Du Nhiên đều từ bỏ.
Nói xong, Du Nhiên cầm lên túi của mình, chạy ra khỏi
cửa, nhưng ở đầu cầu thang, Khuất Vân đuổi kịp cô.
“Trước khi tôi làm ra hành động gì quá khích, buông
tay.” Du Nhiên không nhìn Khuất Vân, vẫn cố chấp đi về phía trước.
Lúc này, cô bị Khuất Vân kéo lại, hoàn toàn không có
cách nào di chuyển, nhưng chân cô vẫn cố gắng đi về phía trước.
Cô không muốn quay đầu lại, vĩnh viễn không muốn.
Từ khi bắt đầu chất vấn, Khuất Vân vẫn im lặng, anh
không nói gì, chỉ đưa tay, giữ Du Nhiên lại, không để cô bỏ đi.
Vết thương trên thái dương anh còn đang chảy máu, dọc
theo đường viên gương mặt anh, tụ lại chỗ quai hàm, nhỏ xuống.
Khuất Vân không có tay nào để lau đi, tay anh, đã dùng
để níu kéo Du Nhiên.
Bọn họ giống như đang có một trận chiến giằng co, ngay
trên lối đi nhỏ.
“Buông tay.” Du Nhiên nói lại lần nữa.
Khuất Vân vẫn nắm chặt hai tay Du Nhiên.
“Buông tay.” Du Nhiên yêu cầu lần thứ ba.
Khuất Vân dùng một tay ấn Du Nhiên vào lòng mình, tay
anh giữ lấy cổ Du Nhiên, che kín gương mặt cô.
“Buông tay, buông tay, buông tay!!!” Du Nhiên giống
như đã không cách nào nhịn được sự mâu thuẫn của Khuất Vân nữa, điên cuồng giãy
dụa.
Cô nắm lấy tay Khuất Vân, cắn mạnh xuống.
Cô dùng rất nhiều sức, trong nháy mắt hàm răng đã chạm
đến da thịt, chất lỏng gay gay như thủy triều tràn vào trong miệng Du Nhiên,
chảy vào trong cổ cô, khiến cô không hít thở được.
Du Nhiên bỏ tay Khuất Vân ra, ngồi xổm trên mặt đất,
khó chịu ho lên.
Cô không ngừng ho, rơi trên mặt đất đều là máu của
Khuất Vân.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, Du Nhiên biết,
đó là tay của Khuất Vân.
Du Nhiên bỗng cảm thấy bản thân thật yếu đuối, giống
như một đứa trẻ gặp phải uất ức rất lớn, khóc rống lên.
Nước mắt của cô tuôn ra như suối, từng giọt, từng
giọt, rơi trên mặt đất, hòa lẫn với máu.
Du Nhiên khóc lớn, giống như dùng tất cả sức lực vào
việc này, nước mắt giống như chà xát cọ rửa đôi mắt, khiến cho nó đau nhức.
Tiếng khóc của cô vang vọng trên lối đi nhỏ.
Du Nhiên khóc, khóc đến mức giọng nói cũng khàn đi,
khóc đến mức thân thể run run, khóc đến mức không còn biết xung quanh xảy ra
chuyện gì nữa.
“Hai người như vậy không được đâu… Tôi đưa cô ấy về…
Đừng cố chấp nữa, Khuất Vân, cậu không muốn nhìn thấy cô ấy khóc chết ở đây
chứ… Cô ấy sẽ bình tĩnh lại thôi… Để tôi đưa cô ấy đi.”
Du Nhiên nhớ mang máng, đó là giọng nói của Vưu Lâm.
Sau đó, cô được Vưu Lâm nâng dậy, đỡ tới xe của anh
ta, anh ta nói: “Em gái, đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà nhé.”
Du Nhiên vẫn khóc, nghẹn ngào giống như hít thở không
thông, khóc đến mức mỗi dây thần kinh cũng bất giác giật giật.
Khóc đến mức gương mặt sưng phù, cuối cùng Du Nhiên
cũng mệt mỏi, cô ngừng khóc, dựa và