
àm liền một mạch, anh ôm chặt lấy cô hỏi: “Sao lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy?”
” Là hoa hồng trắng a!”
Bối Bối nhìn trong mắt anh có tia khinh
ngạc, trả lời: “Ba mươi ba bông hoa hồng trắng là ba ba đã cầu hôn mẹ
em, mẹ em vì ba mươi ba bông hoa hồng trắng mới quyết định theo ba ba
em! ‘Tôi xứng đôi với bạn’ là ý nghĩa của hoa hồng trắng, mẹ em từng nói với em, em – Biện Bối Bối xứng đôi với bất cứ người nào! Em xứng đôi
với anh!”
Trong nháy mắt, Tỉ Hà Di tim đập mạnh và loạn nhịp, đôi mắt đen như ngọc hiện lên một tầng hơi nước, anh cúi đầu dựa vào vai cô.
Cô nghe được anh đang thì thào ở bên tai mình: “Cám ơn em, cám ơn……”
“Sao lại cảm ơn em? Ai bảo anh mèo mù vớ phải chuột chết, trùng hợp tặng ba mươi ba bông hoa hồng trắng cho em?! Anh nên cảm ơn mẹ em!” Bối Bối cười vuốt tóc anh, tiếp theo trong lòng
nổi lên nghi hoặc quái dị, cô hỏi: “Sao anh lại nghĩ đến việc tặng cho
em ba mươi ba bông hoa hồng trắng?!”
“Có lẽ là do mẹ em nói cho anh biết!” Tỉ Hà Di ngẩng đầu, ánh mắt có chút hồng, khóe mắt lóe ánh sáng nhạt, đôi
môi nhẹ nhàng mỉm cười, cười đến đoạt người tâm phách.
>_<
Bối Bối bị nam sắc dụ dỗ đến hồn phi
phách tán, ngượng ngùng gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói:” Hà Di, ba mẹ em
được chôn cất ở khu Tề viên, có cơ hội em sẽ đưa anh đến gặp bọn họ,
được không?”
“Tốt!”
Tỉ Hà Di vui sướng đáp ứng, đột nhiên ý thức được xưng hô đã được thay đổi, đột nhiên anh nhìn Bối Bối: “Em vừa gọi anh là gì?”
Bối Bối đỏ mặt, anh nghe được là tốt rồi, vì sao còn muốn người ta gọi lại một lần nữa!
Rất dọa người a……
Anh ôm lấy vòng eo của cô, một tay nâng
cằm của cô lên, ngón tay vuốt ve gương mặt đang đỏ ửng: “Vừa rồi em gọi
anh là gì? Bảo bối, gọi lại một lần nữa!”
Bối Bối không thoát khỏi bàn tay của anh được, chỉ phải cụp mắt xuống, môi đỏ mọng lại lần nữa khẽ gọi: “Hà Di……”
Một tiếng xưng hô, hai chữ, lại giống
như ngọn lửa bùng lên ở trong lòng Tỉ Hà Di, sáng rực rỡ đến mức không
có ngôn ngữ nào diễn tả được hết!
Không có ngôn ngữ có thể diễn tả được, chỉ có thể dùng thân thể đến chứng tỏ.
Anh thắt chặt vòng tay, hôn lên đôi môi đỏ mọng vừa gọi tên anh, mạnh mẽ mút vào.
Maybach mở ra, không người nào có thể nhìn ra ở trong toa xe có một ngọn lửa nhiệt tình đang thiêu đốt……
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn chiếu vào phòng ngủ, Tỉ Hà Di ở trên giường lớn xoay người, đưa tay sờ soạng sang bên cạnh, sờ mãi mà không thấy thân thể mềm mại nằm ở bên cạnh, mày hơi hơi nhăn lại, không kiên nhẫn mở mắt ra.
Vừa tỉnh lại, đưa mắt nhìn quanh căn
phòng, phát hiện Bối Bối đang ở bên giường khoác áo, chuẩn bị đi ra
ngoài, anh chống cánh tay lên hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Bối Bối liếc mắt, nhìn thấy lồng ngực
của anh, nhớ tới tối hôm qua liều chết triền miên, mặt bỗng dưng ửng
hồng ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm: “Giữa trưa em hẹn
Steven ăn cơm, buổi tối muốn đi thăm Ryan, đứa nhỏ này từ ngày đó đến
nay vẫn không đi làm!”
Mặt mày anh nhíu lại: “Đi gặp tiểu tình nhân, liền vứt anh sang một bên?!”
= =
Cô nhanh nhẹn trang điểm rất nền nhã, cô ngồi vào bên giường trấn an người nào đó đang ghen: “Nghĩ một chút, thứ Hai sẽ có thông cáo bổ nhiệm, vừa phải chuẩn bị chuyển lên tầng 38 để
nhận nhiệm vụ, vừa phải bắt đầu vắt hết óc chuẩn bị hầu hạ chủ tịch đại
nhân. Em nghĩ nên đem mọi chuyện giải quyết rõ ràng! Cho nên hôm nay hẹn hai người bọn họ, ngày mai hẹn bạn bè đi dạo phố mua quần áo, thời gian rất gấp gáp a!”
Tỉ Hà Di trở mình, khẽ “Hừ” một tiếng.
Bối Bối cười, ngày thường Boss đại nhân
rất lạnh lùng thế hiện tại lại đang giận dỗi rất giống trẻ con, cô hôn
lên trán anh hai cái thật kêu.
Cho dù đang yêu đương, chuyện của chính mình cũng phải xử lý cho thật tốt!
Đi ra khỏi cửa……
Lần trước hẹn gặp Hầu Ngôn Thanh ở “Nhà hàng Thái Lan”, lần này cũng như lần trước cô là người chọn địa điểm.
Một nhà hàng Trung Quốc thanh lịch, nhà hàng này có một đặc điểm rất
đặt biệt, chỉ cần ngồi những bàn gần cửa sổ có thể nhìn thấy những cảnh
đẹp bên bờ sông.
Bối Bối đặt một bàn ở gần cửa sổ, cô tới sớm, cô gọi một cốc ca cao
nóng, nhàn nhã ngồi uống, thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp dòng sông mùa
đông.
Áo len cổ V bó sát, kết hợp với một chiếc váy dạ kẻ, mái tóc dài
buông thõng, gương mặt xinh đẹp thanh nhã, thanh lịch cầm chiếc cốc, cô
tựa vào chiếc ghế mây.
Hầu Ngôn Thanh vừa bước vào cửa nhà hàng, xa xa đã trông thấy Bối Bối, trong lúc nhất thời nhìn xem có chút sững sờ.
“Tiên sinh, ngài đến một mình sao?” Nhân viên nhà hàng hỏi.
“A, không, tôi hẹn bạn, cô ấy đã đến rồi.” Anh tao nhã cười cười với nhân viên phục vụ, ngón tay chỉ về phía Bối Bối.
Người nhân viên trẻ tuổi có chút đỏ mặt, khom người dẫn hắn đến chỗ ngồi.
Bối Bối rất quen thuộc với nhà hàng này, cô gọi đồ ăn rất nhanh, nhìn Hầu Ngôn Thanh nói: “Đây là nhà hàng Quảng Đông, rất hợp với khẩu vị,
đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn đều rất tốt, thực phẩm tươi ngon. Đáng giá
thử một lần!”
Anh tùy ý nói: “Em đã giới thiệu nhất định là rất tốt, tôi sẽ không hoài nghi!”
Bối Bối buông thực đơn xuống, mỉm cười……
Đồ ăn rất nh