80s toys - Atari. I still have
Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324485

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

ường Tường Long Thất và một trường cấp ba khác trong thành phố tổ chức thi đấu giao hữu bóng rổ. Tô Mạch không hiểu môn thể thao này, càng không hiểu vòng đấu loại NBA[*'> là gì. Cô chỉ có thói quen đứng bên ngoài sân bóng, cầm áo khoác giúp Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn, xem hai người họ hết mình chơi bóng. Kỳ thi đại học đã tới rất gần, trường học quyết định tổ chức thi đấu bóng rổ mục đích là giúp học sinh lớp mười hai có thể thư giãn, gạt bỏ áp lực thi cử. Lúc Lập Hạ xuất hiện, Cố An Sênh vừa chạy vào khu vực ba điểm. Tô Mạch thấy anh ném bóng, vô thức kêu lên: “Yeah!”, vừa dứt lời thì nghe được một giọng châm chọc: “Mê trai!”.

[*'>NBA (National Basketball Association): Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ.

Cô quay đầu lại, thấy một người rất quen mắt, hóa ra là cô bạn cùng lớp tên Lập Hạ. Tô Mạch áy náy cười, không biết có phải do mình lớn tiếng làm ảnh hưởng tới người khác hay không.

Điều này cũng khó trách. Bình thường ngoài Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn ra thì Tô Mạch không chơi với ai trong lớp. Cô có ấn tượng với cô bạn ngồi trước hai bàn này là do sự kiện xảy ra trong buổi kiểm tra tiếng Anh. Hôm ấy, cô Thạch đột ngột bị gọi đi họp, sau khi dặn dò lớp phó kỷ luật trông coi lớp, cô Thạch liền rời khỏi phòng học. Có lẽ do cậu bạn cùng bàn quay sang hỏi bài, Lập Hạ bực mình nói: “Cậu phiền thế hả! Tâm trạng tớ đang rất không tốt nhé, đừng có hỏi tớ, đừng có lại gần tớ!”.

Cả lớp đang yên tĩnh tập trung làm bài, tiếng nói của Lập Hạ đột ngột vang lên nghe rất rõ ràng. Tô Mạch cũng không tránh khỏi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn. Hiển nhiên, các bạn đã cố tình nghe chữ “hỏi” thành chữ “hôn”[*'> rồi bắt đầu trêu chọc Lập Hạ và cậu bạn cùng bàn, đầu têu là Chu Gia Ngôn.

[*'> “Hỏi” và “hôn” trong tiếng Trung có cách phát âm gần giống nhau.

Cả lớp cười ầm lên, Tô Mạch cúi đầu cười trộm. Lập Hạ vẫn rất thản nhiên, vẻ mặt dửng dưng không một gợn sóng: “Cậu hỏi thừa! Đến lúc thích hợp đương nhiên sẽ “hôn” rồi. Sao nào? Liên quan gì tới cậu?”.

Trong khi Lập Hạ tỏ ra không hề hấn gì, thì anh bạn họ Hồ kia đã đỏ bừng mặt, chỉ một mực cúi đầu không dám hé răng.

Chu Gia Ngôn cũng không ngờ Lập Hạ lại đáp trả như thế, cậu ta ngẩn người, mãi mới thốt ra được một câu: “Giờ mới biết, cậu còn mạnh bạo hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ”.

Đúng lúc này, lớp phó kỷ luật đứng lên ổn định lại lớp, sự việc kết thúc nhưng cõi lòng Lập Hạ thì không còn được bình yên như ban đầu.

Tưởng tượng?

Đối với Lập Hạ, chữ này rất mờ ám. Trong tưởng tượng của Chu Gia Ngôn, cô là người thế nào? Hiền lành ngoan ngoãn hay vô lý ngang ngược?

Thôi thì thế nào cũng được, nhưng cậu ấy đã từng tưởng tượng về cô ư?

Tuổi trẻ đều như vậy, đáy lòng chúng ta luôn cất giấu một bóng hình, chúng ta sẽ vì một câu nói vu vơ của người ấy mà vui mừng không ngớt. Có lẽ câu nói ấy chỉ là vô tình, không hề có dụng ý gì đặc biệt, nhưng như vậy cũng đâu sao, miễn vui là được, chúng ta còn trẻ mà! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm dáng vì kẻ mình yêu. Có như vậy, sau này hổi tưởng lại, chúng ta mới có thể mỉm cười vui vẻ vì cuối cùng những tháng năm của tuổi thanh xuân đã không trôi đi trong uổng phí.

Địch ý của Lập Hạ đối với Tô Mạch không phải vô duyên vô cớ mà có. Vì sao Tô Mạch lại thân thiết với “hot boy” của lớp như thế chứ? Chuyện này không quan trọng, quan trọng là vì sao Tô Mạch cũng lại thân thiết với Chu Gia Ngôn? Họ suốt ngày dính lấy nhau, cùng nhau đến căng tin, cùng nhau đến quán ăn vặt, Tô Mạch còn được Chu Gia Ngôn gọi bằng biệt danh, được cầm hộ áo khoác của Chu Gia Ngôn… Lập Hạ vô cùng tức giận, nhưng chẳng thể nói ra lời. Nguyễn Tô Mạch đương nhiên không hiểu rõ nội tình, chỉ nghĩ rằng mình đã làm ảnh hưởng tới người khác, nên vội vàng nói: “Xin lỗi cậu.”

Từ khi chuyển tới trường này, hình như chuyện Tô Mạch thường xuyên làm nhất chính là nói câu “xin lỗi”.

Không cẩn thận lỡ miệng. – Xin lỗi.

Vô ý có hành động gì khiến các “fan” của hai anh bạn Cố – Chu lườm nguýt. – Xin lỗi.

Nguyễn Tô Mạch, hôm nay đến phiên cậu trực nhật, sao không lau bảng? – Xin lỗi.

Giống như hiện tại, rõ ràng chẳng có lỗi gì nhưng cô vẫn bật ra câu xin lỗi theo phản xạ.

Tô Mạch không hề muốn như vậy, nhưng chỉ cần ở gần Cố An Sênh là cô luôn khúm núm, dè dặt. Cô thừa nhận, có một phần là do cô cố tình. Thỉnh thoảng cô vẫn có những suy nghĩ hẹp hòi, cô cũng muốn lén lút tặng cho những người qua đường đáng ghét kia một cái trừng mắt; muốn những lúc gặp phải chuyện khó khăn thì được hét lên thật lớn; muốn phản bác lại những người cứ nhằng nhẵng theo đuổi Cố An Sênh rằng không phải cô bám đuôi anh, mà là chính anh tự kết thân với cô; cô cũng muốn thẳng thắn hỏi Cố An Sênh: “Cậu có biết mình thích cậu hay không? Cậu thông minh nhạy bén như thế chẳng lẽ không biết bên cạnh có một người vẫn luôn điên cuồng thích cậu?”.

Thế nhưng, tất cả những điều này, cô đều không dám làm.

diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

Cô không muốn Cố An Sênh nghĩ mình là một người nông cạn, hay so đo. Cô nghĩ, nếu đã không thể làm công chúa, thì ít nhất cũng có thể làm một người tùy tùng h