
từ đầu tới cuối
trên mặt nàng không có một chút biểu cảm nào, không có liếc mắt nhìn khuôn mặt
trắng bệch đáng sợ của Tô Trí Nhược ở bên cạnh.
Mưa mùa đông làm người buồn phiền thật khác xa so với
tuyết, giọt nước mưa lạnh lẽo đập lên trên mặt, chảy vào áo, ướt lạnh từ làn da
thấu đến tận xương, lại thêm một chút gió to, khiến cho toàn thân cũng đều phát
run.
Lục Tiểu Phong mặc kệ mưa ướt đẫm thân mình, chạy một
mạch, giày cao gót dưới chân thiếu chút nữa làm nàng trượt chân, vì thế dứt
khoát cởi ra. Vùng phía nam này vốn dĩ là khu nhà giàu, ban đêm lại càng ít
thấy bóng người, chỉ có mấy người cảnh vệ tuần tra ngăn nàng lại hỏi một lúc.
Lục Tiểu Phong tiếp tục đi, lập tức sẽ đến dưới chân
núi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân phá tan màn mưa, ngay sau đó
cả người nàng bị một một luồng khí lực rất lớn kéo tới phía sau.
Toàn thân Tô Trí Nhược ướt giống như nàng, trên tóc
càng không ngừng nhỏ giọt nước xuống, ánh mắt bởi vì nước mưa không thể không
híp lại, đường nét trên mặt gắt gao căng cứng, cánh mũi khe khẽ rung rung, anh
ta chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, đôi môi lạnh đến tím ngắt, anh ta nhìn nàng
chằm chằm không nói tiếng nào, sức lực trên tay lại nặng như sắt.
Lục Tiểu Phong cũng không nói chuyện, nàng đoán được
anh ta sẽ đuổi theo, nhưng những lời muốn nói vừa rồi nàng đã nói xong.
Hai người đứng đối diện trong mưa hình thành một cảnh
tượng kỳ quái, một người trên mặt không lộ vẻ gì, người kia rất muốn nhìn thấy
biểu cảm trên mặt đối phương lúc này.
Cuối cùng, Tô Trí Nhược phá vỡ đoạn thời gian im lặng
đối diện nhau nhìn như sẽ kéo dài vô hạn, hắn cau mày bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi
cô có ý gì?”
“Chính là nghĩa đen của các chữ đó.”
“Cô muốn tôi chuyển ra ngoài?”
“Đúng.”
Tia sáng trong mắt Tô Trí Nhược ngưng lại trong chốc
lát, hắn không thể tin được cao giọng hỏi lại một lần: “Cô muốn tôi chuyển ra
ngoài?”
Lục Tiểu Phong hít một hơi, gật đầu.
Môi Tô Trí Nhược hơi run lên: “Vì sao? Làm sao cô có
thể làm như vậy.”
“Tôi là chủ cho thuê nhà, vì sao tôi không thể làm
thế?” Lục Tiểu Phong khẽ cười, nụ cười trong nháy mắt kia nhanh chóng bị mưa
gió thổi đi.
Tô Trí Nhược giống như không nhận ra được Lục Tiểu
Phong mà mình quen biết, hắn vẫn còn lắc lắc đầu: “Tôi không đồng ý.”
“Mong anh không nên quá đáng.”
Tô Trí Nhược bướng bỉnh nói: “Rốt cuộc là ai quá đáng!
Vô duyên vô cớ đột nhiên muốn tôi chuyển đi, vừa rồi còn nói gì đó đem bỏ lại
tôi ở nơi này, như thế này không giống cô.”
Lục Tiểu Phong không nhìn anh ta, lạnh mặt nói: “Đó là
nhà của anh, không thể nói là bỏ lại. Anh muốn biết vì sao, được, tôi cho anh
biết, bởi vì tôi cuối cùng cũng không thể chịu đựng được anh nữa.”
Vẻ mặt tô Trí nhược trong nháy mắt trống rỗng, một lát
sau hắn mới lúng ta lúng túng hỏi: “Cái gì?”
Lục Tiểu Phong quay đầu đi, nhìn bồn hoa cách đó không
xa: “Rốt cuộc tôi vẫn nói với bản thân, khoan dung một chút, nhường nhịn một
chút, tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn anh, mặc kệ thái độ của anh đối với tôi như
thế nào, bất luận lòng dạ anh hẹp hòi ra làm sao, có đòi hỏi khắt khe như thế
nào, tôi cũng có thể cười trừ. Nhưng mà, vì sao anh không thể thông cảm với tâm
tình của tôi một chút? Chẳng biết tại sao lại dẫn tôi đến nhà anh làm bia đỡ
đạn cho anh, nếu chính anh không thích Diệp tiểu thư anh có thể tự mình nói với
cô ấy, lợi dụng tôi như vậy có phải có chút quá đáng hay không, để cho tôi xấu
mặt trước nhiều người như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì tôi không hề gì, dễ nói
chuyện?”
Sắc mặt tô Trí Nhược khó coi đến đáng sợ, trong đôi
mắt như đang ngầm dậy sóng: “Cô nghĩ tôi như vậy?”
Thần sắc Lục Tiểu Phong như cũ.
“Cô nhìn thẳng vào tôi.”
Tô Trí Nhược dùng sức đem Lục Tiểu Phong kéo đến trước
mắt, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu tất cả trong đôi mắt đều là hờ hững, loại ánh mắt
như vậy không nên xuất hiện ở trên mặt của cô ấy, Tô Trí Nhược đột nhiên hoảng
hốt một lát.
“Cô nghĩ rằng tôi dẫn cô đến nhà của tôi vì muốn chạy
thoát khỏi Diệp Nhuận An?’
Lục Tiểu Phong không đáp, nhưng ánh mắt của nàng đang
nói: không phải sao.
“Chẳng lẽ một chút cảm giác cô cũng không có hay sao?”
Nước mưa rơi vào trong mắt, Lục Tiểu Phong có chút
chớp chớp mắt, sau đó thờ ơ như cũ.
Tô Trí Nhược không thể tin được nhìn chằm chằm khuôn
mặt bình tĩnh không có gì khác lạ của Lục Tiểu Phong, hắn chỉ chỉ vào lồng ngực
của mình, lại giống như không biết phải biểu đạt như thế nào vò đầu bứt tai,
sắc mặt thay đổi mấy lần: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ tùy tiện dẫn con gái về nhà, cô
có biết đó là có ý gì không?”
Trong lòng Lục Tiểu Phong khẽ động, hình như cảm thấy
được gì đó, nhưng ở thật sâu chống chọi lại.
“Bởi vì tôi… tôi thích cô.” Sau khi nói xong, vẻ mặt
Tô Trí Nhược đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lục Tiểu Phong giật mình, qua một lát lại giống như
nghe được một câu chuyện cười cười châm biếm nói: “Đừng nói đùa, anh thích tôi,
chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
Tô Trí Nhược lại lớn tiếng nói một lần nữa: “Tôi thích
cô.”
“Không cần nói đùa.” Trong đôi mắt không sợ hãi của
Lục