
ên tiếng, Lục Tiểu
Phong cho rằng hắn âm thầm thừa nhận, cái gì gọi là chết vì sĩ diện, chính là
vị trước mặt này a.
“Ai muốn ăn mỳ…” Tô Trí Nhược lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Phong bịt chặt hai lỗ tai lại, đứng lên nói:
“Anh chờ một lát.”
Tô Trí Nhược vẫn còn cãi bướng: “Tôi chưa nói muốn
ăn.”
Lục Tiểu Phong nghĩ, chắc là do độ tuổi chênh lệch,
một người con trai hơn hai mươi tuổi có đôi khi vẫn giống một đứa trẻ, bướng
bỉnh che dấu xấu hổ cùng thẹn thùng của mình. Tuy rằng không biết vì cái gì mà
một người chạy xe sang dùng đồ hiệu lại không có tiền ăn cơm, cũng có chút ác
cảm với người đàn ông tình toán chi li như vậy, nhưng mà Lục Tiểu Phong nghĩ
nếu đã ở chung dưới một mái nhà có việc gì nên cần phải giúp đỡ nhau.
Lục Tiểu Phong đi vào trong bếp lấy ra một gói mỳ tôm,
sau đó lấy cái nồi nấu nước, chờ nước sôi sẽ cho mỳ vào.
“Không phải mỳ tôm chỉ cần hãm một lúc là được rồi
sao?”
Không biết từ khi nào Tô Trí Nhược đã đứng ở sau lưng
nàng, vẻ mặt bộ dạng khoan dung.
Lục Tiểu Phong cầm đũa khuấy đảo lấy sợi mì, tiện thể
trả lời hắn: “Hãm mỳ ăn không ngon.”
“Vậy tại sao khi cô ăn một mình đều hãm mỳ.”
“Để bớt việc.”
“Nấu cho tôi ăn, cô tốt như vậy sao? Tôi cho cô biết,
tuy là như vậy nhưng cô cũng đừng mong trốn được tổng vệ sinh vào cuối tuần.”
Tô Trí Nhược lập tức đem hành vi của Lục Tiểu Phong giải thích thành chồn cho
gà ăn tết(*), thói xấu lòng dạ hẹp hòi lại bắt đầu phát tác. ((*):
hiểu là có ý định khác ấy.)
Lục Tiểu Phong dừng lại, nếu Tô Trí Nhược không nhắc
tới thật sự nàng đã quên mất tuần này phải tổng vệ sinh.
“Uy, không phải thật sự cô muốn trốn đấy chứ?” Vẻ mặt
ban nãy của cái cô này thật bất thường.
Lục Tiểu Phong không nhìn theo hắn, cố gắng tạo ra một
nét mặt thoáng cười gượng: “Làm sao như thế được, chẳng qua, ngày mai tôi có
việc.”
“Không có chuyện gì, tôi cũng có việc, chủ nhật chúng
ta quét dọn.”
Tốc độ khuấy đũa của Lục Tiểu Phong càng lúc càng
nhanh, do dự nói: “…Kỳ thật, trong nhà cũng tương đối sạch sẽ.”
Tô Trí Nhược tựa vào tường rõ ràng đang cười giễu cợt:
“Sạch sẽ? Ở ngoài đường so với trong nhà còn sạch hơn.”
Lục Tiểu Phong cắt gói gia vị cho vào trong nồi, cố
gắng đấu tranh đến cùng: “Đem rác bỏ ra ngoài lập tức sẽ sạch sẽ.”
“Nói cho cô biết, không nên khiêu chiến với giới hạn
kiên nhẫn của lão tử, vấn đề này không thương lượng.”
Nói xong Tô Trí Nhược đi ra khỏi phòng bếp.
Lục Tiểu Phong bưng bát lên trong lòng có điểm căm
giận, chính mình nấu mỳ cho hắn ăn, còn phải đi theo sau mông hắn quét tước vệ
sinh, làm chủ thuê nhà như thế này càng làm càng uất ức.
“Còn không bưng tới?” Tô Trí Nhược một tay cầm đũa gõ
gõ cái bàn, một tay vẫy Lục Tiểu Phong, tư thế kia đúng là tiêu chuẩn của ông
lớn.
Lục Tiểu Phong nhìn vào trên mặt bát còn có thêm trứng
trần, bỗng dưng hối hận vạn phần.
“Hóa ra mì tôm có thể nấu thành như vậy?”
Tô Trí Nhược vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào bát mì, lấy
đũa chọc chọc bên trên quả trứng trần: “Nhìn qua tạm được.”
Lục Tiểu Phong ngồi xuống phía đối diện, nhìn thấy Tô
Trí Nhược vừa ăn vẻ mặt còn lộ ra “Ta đây cố gắng lắm mới ăn đấy”, thật sự cảm
thấy lương tâm mình phát ra không đúng chỗ, làm điều thừa.
Nhưng mà Tô đại gia vẫn ăn không ngừng tay, ăn mỳ tôm
còn tỏ ra ghét bỏ mỳ tôm: “Mỗi ngày cô đều ăn thứ này sống sao nổi? Loại thực
phẩm thứ cấp không có dinh dưỡng này, còn có chất bảo quản. Này cô, cô có biết
cái cách thức ăn uống như vậy muốn giảm tuổi thọ hay không?”
Lục Tiểu Phong uống một hớp nước đá, ánh mắt chìm
xuống, nàng lắc đầu nói: “Không hề gì, chết sớm cũng tốt, chết sớm sớm đầu
thai.”
“Đúng là, loại người như cô là lãng phí cuộc đời…” Tô
Trí Nhược lắc đầu, tiếp tục ăn.
“Vậy còn anh, sẽ không ngay cả tiền thuê phòng của tôi
còn không trả được đi.”
Tô Trí Nhược lập tức buông đũa xuống, giống như con
thỏ bị tóm chặt đuôi, mắt đỏ lên nhìn thợ săn vẫn chưa nổ súng đối với nó: “Ai
nói, cô không nên coi thường người khác quá, tiền thuê nhà tháng này tôi đã
thanh toán rồi nha.”
“Anh chỉ mới thanh toán 350 đồng.”
“Còn 150 đồng tiền chi phí quét tước lần trước, tôi là
người ngu sao, vừa mất tiền vừa mất sức.”
Lục Tiểu Phong trợn mắt há hốc mồm, hắn vừa mới nói
nàng “Lãng phí cuộc đời”, những lời nói công kích của loại người này nàng đều
bỏ qua, nàng chỉ nói bừa một câu đúng sự thật mà hắn bắt đầu giơ chận múa tay.
“Không ăn nữa.” Tô Trí Nhược hung hăng đứng dậy, hai
hàng lông mày dựng thẳng lên: “Thứ này không phải thứ người ăn được.”
Lục Tiểu Phong ngồi ở trên ghế, nhìn thấy trên mặt bát
còn bốc lên khí nóng, kìm chế lại kích động ở trong đầu đối với Tô Trí Nhược,
quay người ngồi trở lại trước mặt Laptop.
“Uy, tôi nói tôi không ăn.”
Lục Tiểu Phong đánh được hai chữ, từ từ quay đầu lại
nói: “Không ăn là chuyện của anh.”
“ Ý tôi bảo cô đi rửa bát.”
Lục Tiểu Phong không thể tưởng tượng được nhìn thấy Tô
Trí Nhược cứ nghênh ngang đi trở về phòng như vậy, hít một hơi ở ngực chặn lại
cảm giác choáng váng của nàng, máu dồn lên não làm nàng muốn hộc máu.
Ai có thể nói